Honey Sweetie

Tác giả: Diệp Hà Điền

Edit: Cá Heo (HiroCloud)

Beta: SugaMochi

☆☆☆

●0○.Chương 6.○0●

Sáng hôm sau thức dậy, Thanh Nhất thật sự không đá nam nhân xuống giường, mà chỉ ôm chăn không thèm để ý tới hắn.

Ăn cơm cũng không cần đút, tắm cũng tự mình làm, tối ngủ cũng không cho nằm gần, hệt như một tiểu tức phụ đang giận dỗi.

Liên tiếp bị lạnh nhạt mấy ngày liền, Lục Hiện Chi không muốn nhẫn nhịn nữa, hắn nổi cơn ôm người vào lòng hôn lấy hôn để, sau đó cúi đầu khom lưng giải thích mọi chuyện.

Nam nhân nói rằng hắn muốn ôm y vào lòng ra sao, muốn hảo hảo thao y như thế nào, nhưng thật sự là không phải lúc này, bởi vì thân thể của y còn không tốt, nếu làm bừa thì có thể bị thương linh tinh các thứ.

Lý lẽ hùng hồn đến nỗi khiến tiểu hòa thượng chột dạ đuối lý, đỏ bừng cả mặt, ngoan ngoãn nhận sai.

Cuối cùng hai người trở lại tháng ngày bình yên ngọt ngào như xưa.

Tiếp tục trải qua nửa tháng nghỉ ngơi, Thanh Nhất vì được điều trị tốt, nên cả người cũng mập ra một vòng.

Vào một buổi tối nọ, khi đang ôm tiểu hoà thượng của mình vào lòng, Lục Hiện Chi rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Hắn lột sạch y phục của Thanh Nhất, nhào lên hôn hôn toàn thân y, làm cả người y mềm như bông.

“A… Tướng công….” Đôi tay Thanh Nhất bất lực nắm lấy chăn đệm trên giường, hai chân banh rộng mặc cho nam nhân đùa bỡn.

Lục Hiện Chi quỳ gối giữa đôi chân Thanh Nhất, lấy tay bẻ chúng ra hai bên, thè đầu lưỡi không ngừng đâm thọc, hết liếm rồi lại mút, làm giữa chân y dính đầy nước dâm cùng nước miếng của hắn, trông nhớp nháp, lầy lội vô cùng.

Tính khí nhỏ nhắn đứng thẳng, không người hỏi thăm, bướm nộn phía dưới thì bị hút đến sưng mập chảy nước, âm đế vốn bé tí cũng bị mút đến phồng lên, đáng thương hề hề mà chỉa thẳng trong không khí.

Lục Hiện Chi dùng đầu lưỡi đẩy thịt bím múp múp ra, luồn lách thọc sâu vào bên trong, đầu lưỡi nóng bỏng thô ráp không ngừng khuấy đảo thịt non mềm mại, làm cho nó liên tục run rẩy, nước nhờn ồ ạt chảy ra ngày một nhiều hơn, làm cho nam nhân được một bữa ăn đã đời.

“Ư… Đừng……”

Thanh Nhất xoay lắc eo rên rỉ, Lục Hiện Chi vậy mà lại thè lưỡi liếm nơi đó, điều này khiến y cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Lý trí y biết là không nên, nhưng mà khoái cảm này lại thật sự quá tuyệt vời, làm người ta không cách nào khước từ nổi, vì thế y chỉ cự tuyệt như có như không, trông như ‘nghiện mà ngại’.

“Sao lại đừng ? Ngươi trông rất thích thú mà. Xem này, nước chảy nhiều đến nỗi ta nuốt không hết luôn….” Lục Hiện Chi vùi đầu giữa hai chân y, hàm hàm hồ hồ nói, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào lỗ bướm nhỏ.

Nước bên trong Thanh Nhất chảy ra nhiều vô cùng, tựa như không cách nào dừng nổi. Lúc trước khi bọn họ làm tình, nước nhiều đến nỗi ướt cả một mảng lớn, cơ thể y lại cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể chảy nhớt.

Lục Hiện Chi sợ y bị chảy đến khô héo, mỗi ngày đều phải sờ sờ nắn nắn mặt nhỏ, xác nhận y còn tươi tốt non mịn mới yên tâm.

Hơn nữa, quanh năm suốt tháng Thanh Nhất đều ăn chay, lại lớn lên ở trong núi, cả người luôn mang theo một mùi hương cây cỏ dễ chịu, vì vậy dâm thuỷ cũng vừa thơm lại ngọt nhẹ, dù ăn thế nào cũng không đỡ thèm.

“Ưm a……” Thanh Nhất nghe nam nhân nói vậy, lập tức đỏ bừng mặt, chỉ có thể gắt gao kẹp bướm nhỏ lại, ngăn không cho dòng nước chảy ra nữa.

Lục Hiện Chi có chút sửng sốt, thân thể tiểu gia hỏa này tuy dâm đãng, nhưng tâm lý thật ra vẫn còn ngây thơ vô cùng. Hắn cũng không trêu đùa y nữa, chỉ hết sức chuyên chú liếm láp cái bướm của y.

Qua một hồi lâu, thịt non bên trong Thanh Nhất chợt co chặt lại, Lục Hiện Chi biết y sắp tới rồi, liền đẩy nhanh tốc độ không ngừng đâm thọc, ngón tay phối hợp nhợt nhạt chọc vào lỗ bướm. Không bao lâu sau, đã có một luồng nước dâm từ sâu bên trong phun ra ngoài.

“Ân a……” Cả người Thanh Nhất run rẩy, đôi môi khẽ rên một tiếng ngọt nị, hai chân banh rộng không ngừng co giật.

Lục Hiện Chi rướn người hôn môi y, ngón tay cắm vào trong bướm đào ra một cổ chất nhầy, bôi lên trên bầu vú của y.

Vì thời gian mang thai đã được năm tháng, nên bộ ngực của Thanh Nhất đã nhú lên thành hai cái tiểu màn thầu, dù không lớn, nhưng xúc cảm lại rất tuyệt, vừa mềm mại vừa đàn hồi.

Trong nửa tháng vừa qua, tuy rằng Lục Hiện Chi không chịu thao bướm nhỏ của y, nhưng hằng ngày lại luôn chăm chỉ chơi hai vú.

Cứ mỗi lần bước vô phòng hắn sẽ nhào lên ôm người vào lòng, nhanh tay lột sạch quần áo, hết hút rồi lại xoa xoa bóp bóp, cho đến khi tiểu hoà thượng vừa thở hổn hển vừa chảy nước xin tha mới miễn cưỡng ngừng lại.

Nhưng mà ban đêm ngủ nam nhân cũng không cho y mặc quần áo, một đòi hai nháo phải nắm hai bầu vú mềm mại nộn nộn ngủ mới chịu yên phận.

Núm vú Thanh Nhất cũng bị hút đến phồng lớn, suốt ngày đỏ đỏ sưng sưng dựng thẳng, bị quần áo ma sát khiến y khó chịu vô cùng.

Lục Hiện Chi đau lòng muốn chết, chạy nhanh sai người dùng tơ lụa mềm mịn làm cho y không ít yếm và y phục, chỉ cần thời điểm hắn mặc yếm cho Thanh Nhất, chấp nhận bị y đạp vài cái là được.

Lúc này Thanh Nhất còn đang đắm chìm trong cơn cao trào vừa rồi, hoàn toàn không nhận thức được Lục Hiện Chi đã làm gì với mình, chỉ biết bị động mặc cho nam nhân càn quấy.

Ngón tay Lục Hiện Chi móc khấy tường thịt bên trong bướm y, nước dâm nhớp nháp theo khe hở chảy ra, trượt dọc xuống lỗ hậu chưa được khai phá. Hắn nhìn nhìn, cảm thấy đã được rồi liền rút ngón tay ra, sờ lên miệng nhỏ của Thanh Nhất.

Lỗ hậu của y chưa bao giờ bị dùng qua, không phải là hắn không nghĩ đến, mà là vì hắn vẫn luôn chưa tìm thấy cơ hội. Lúc còn ở trong chùa, rất nhiều lần hắn đã muốn thử xem tư vị của nơi này, nhưng mỗi khi mới cắm nửa ngón tay vào, Thanh Nhất liền bắt đầu khóc lóc kêu đau.

Tiểu hòa thượng thật sự rất mỏng manh, một chút đau đớn cũng không chịu nổi, hơn nữa chỗ này lại không tự chảy nước được như cái bướm phía trước, cộng thêm trong chùa không có đồ vật hỗ trợ nào.

Nếu như cưỡng ép đút vào, sợ là sẽ làm tiểu hoà thượng bị thương, nam nhân thử vài lần thấy không thể nào vào được, liền dứt khoát từ bỏ.

Lúc này thì mặt trước không thể thao được nữa, chỉ có thể dùng mặt sau thôi.

Hắn lấy một cái cái hộp nhỏ từ bên cạnh gối đầu ra, đây là vật mà mấy ngày trước hắn cố ý tiến cung để lấy — Bí dược cống nạp của Nam bộ thị tộc, nghe nói hiệu quả rất tốt.

Đồ vật tiến cung nên ngay cả vỏ hộp bên ngoài cũng thập phần tinh xảo, mặt trên có khắc hoa văn vừa tinh tế lại phức tạp. Lục Hiện Chi vừa mở hộp ra thì ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, tuy không mãnh liệt mấy, nhưng lại cảm giác tràn ngập cả căn phòng.

Bên trong là cao thể màu xanh lục nhàn nhạt bán trong suốt, nam nhân móc một khối to sau đó trét lên lỗ hậu của Thanh Nhất.

“A, lạnh—” Thanh Nhất không phòng bị, suýt nữa thì giật nảy mình.

“Đừng sợ, đây là thứ tốt.” Hắn chậm rãi đẩy mạnh dược vào lỗ đít của y, mặt sau vẫn chặt khít, dù chỉ một ngón tay nhưng cũng khó đi vào.

Nhưng bên trong lại nóng vô cùng, thuốc mỡ rất nhanh đã bị hòa tan. Lục Hiện Chi cúi đầu nhìn Thanh Nhất, thấy y không kháng cự như trước nữa, liền nghĩ thầm dược này thật đúng là không tồi.

Không lâu sau, Lục Hiện Chi đã hiểu được hiệu quả của nó, Thanh Nhất đâu chỉ không kháng cự, mà y còn bắt đầu lắc lắc mông cầu chịch!

“Tướng công, ta nóng quá, ngứa ngứa nữa…. Ngươi giúp ta gãi gãi đi….”

Giọng nói của y đã mang theo âm khóc nức nở, y cảm thấy thật kì quái nha, mặt sau như có hàng vạn con kiến bò lên vậy, vừa nóng vừa ngứa, rất muốn có cái gì đó cắm vào để chữa ngứa….

Lục Hiện Chi thầm mắng trong đầu, hắn thật không ngờ là dược tính lại mạnh đến thế, vừa rồi dùng nhiều như vậy cũng không biết có gây hại gì cho thân thể hay không nữa.

Hắn thọc hai ngón tay vào, nhanh chóng móc khuấy tường thịt, cho đến khi cảm thấy sẽ không làm Thanh Nhất bị thương mới cầm thịt heo sưng trướng của mình, động háng đẩy vô trong.

Vừa mới đi vào, Lục Hiện Chi liền khẽ gầm một tiếng, lỗ nhỏ của Thanh Nhất thật sự vừa khít lại nóng vô cùng, không ngừng mút mát co bóp, như muốn hút cho hắn bắn ra. Thịt non mềm mại gắt gao bọc lấy cự vật của hắn, thật sự là sướng muốn điên.

Tuy rằng không tự động chảy nước như cái bướm, nhưng vẫn một loại tư vị mới mẻ cực kỳ, hắn đã có chút hối hận là tại sao mình lại không chơi lỗ hậu của y sớm một chút.

“A… Lớn quá… Đau….” Gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Nhất trắng bệch, đau đến rơi nước mắt, nhưng y lại không có đẩy Lục Hiện Chi ra. Y biết hậu huyệt ngứa thì chỉ có mỗi nam nhân mới có thể giải, nên cả người liền ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

“Không đau, không đau a. Bảo bối, ráng nhịn một chút, rất nhanh sẽ hết thôi….” Lục Hiện Chi hôn hôn ấn đường của y, rồi vuốt ve tính khí vì đau mà có hơi mềm xuống, nhẹ giọng dỗ dành.

Nam nhân cũng rất khó chịu, côn thịt nằm trong vách thịt vừa ướt vừa ấm áp mà lại không thể động đậy, cảm giác này đúng là muốn mạng người mà!

Nhưng hắn lại đau lòng cho tiểu bảo bối, nên chỉ có thể hầu hạ cho y thoải mái rồi mới làm tiếp được. Một lát sau, Thanh Nhất tựa hồ đã thích ứng, không còn nhăn mặt nữa, bắp đùi non mịn còn khẽ khàng cọ cọ thắt lưng hắn. Nam nhân hiểu ý, lập tức chậm rãi chuyển động háng.

“Ưm a… Nhanh một chút….”

Lục Hiện Chi đét cái mông trắng nõn của y một cái, thấp giọng nói: “Nhóc dâm đãng!”, vừa rồi còn đau đến luôn miệng kêu không muốn không muốn, giờ lại chê hắn chuyển động quá chậm. Nhưng nói thì nói vậy, nam nhân vẫn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.

“A… A… Tướng công… Thật sướng a… Còn muốn nữa….”

Thanh Nhất bị chọc trúng điểm ngứa một cái, liền sướng đến dâm kêu không ngừng. Giờ đây, y hoàn toàn không còn bộ dáng của một tiểu hoà thượng *thiên chân vô tà như nửa năm trước nữa, mà lại giống hệt như một tiểu hồ ly tu luyện ngàn năm rời núi đi câu dẫn nam nhân.

(*Thiên chân vô tà: đại khái là hồn nhiên như cô tiên ấy =))) )

Lục Hiện Chi gập chân của y lại, hắn muốn nhìn rõ côn thịt của mình ra vào lỗ nhỏ mềm mại như thế nào. Lỗ hậu và cái bướm của Thanh Nhất đều có màu hồng phấn, sau khi bị nam nhân chơi vài phát thì sẽ biến thành màu đỏ tươi, không ngừng mấp máy co bóp ăn côn thịt của nam nhân.

Lúc này, bím nhỏ phía trước không bị đụng vẫn co rúm chảy nước, thấp thoáng còn có thể thấy được một cái lỗ tròn nho nhỏ, trông như cũng đang đợi được côn thịt lấp đầy.

Lục Hiện Chi cảm giác toàn bộ máu trong người mình đều chảy xuống dưới háng, dương vật vừa sưng vừa căng đau. Hắn như phát điên mà nện lỗ đít Thanh Nhất, vừa mới rút cả cây ra lại lập tức thọc hết vào, mỗi một lần cắm rút đều sẽ mang theo thịt non phấn hồng bên trong.

Thanh Nhất bị chơi đến thét chói tai, trong miệng luôn thốt ra từng từ dâm đãng trước đây chưa bao giờ nghe qua. Đây là những điều mà Lục Hiện Chi dạy cho y trong nửa tháng vừa rồi, lúc này y dùng nó để lấy lòng nam nhân.

Lực chiếm hữu của Lục Hiện Chi thật sự rất đáng sợ, mặc dù trong phủ có ma ma chuyên môn dạy dỗ, nhưng hắn vẫn không muốn Thanh Nhất đến đó học, hắn không thể chịu đựng được việc Thanh Nhất lớn lên ở một nơi hắn không nhìn thấy.

Chuyện tiểu bảo bối chạy từ Lưu Vân Sơn đến kinh thành trong hai tháng đã khiến hắn tức đến hoảng, hắn cảm thấy mình đã bỏ lỡ một sự kiện vô cùng quan trọng. Hắn không biết Thanh Nhất đã từ một tiểu hòa thượng mềm mại, biến thành một Mạnh Khương Nữ dám tự mình đi ngàn dặm tìm phu như thế nào.

Chuyện này có thể làm hắn hối hận cả đời.

Cho nên hắn muốn đích thân dạy tiểu nương tử của mình hưởng thụ những điều thân mật, dạy cho y biết lấy lòng tướng công như thế nào. Hắn lấy một bản xuân cung đồ và một quyển truyện diễm tình trong thư phòng ra, mỗi đêm đều ôm y rồi cùng xem, mặc dù những quyển đó hắn đã sớm đọc đến chán ngấy.

Tiểu hòa thượng trời sinh diễm lệ, dù chỉ bình tĩnh mà nhìn, không làm cái gì thì cũng có thể làm người ta dấy lên dục hỏa. Huống chi là cả người trần trụi đỏ mặt, cố ý dùng thanh âm mềm như bông nói những lời dâm lãng, thật sự đúng là có thể câu tuốt ba hồn bảy phách đi.

“Tao hóa!” Lục Hiện Chi nhéo cằm y, khàn giọng nói: “Côn thịt của tướng công ăn ngon không ?”

“Ưn… Ăn ngon! Thanh Nhất rất thích….” Thanh Nhất ngoan ngoãn đáp lời, còn vươn tay sờ thái dương ướt đẫm mồ hôi của nam nhân.

Cả người y đều non mềm vô cùng, bàn tay cũng không ngoại lệ, dù chỉ nhẹ nhàng chạm vào như vậy cũng đã rất câu người, nhưng chính y lại hoàn toàn không ý thức được việc này.

Hạ thân Lục Hiện Chi không ngừng thọc vào rút ra, bàn tay lanh lẹ nắm lấy tay Thanh Nhất, để ở bên môi hôn một cái, sau đó đặt nó lên đầu vú phớt hồng của y, cúi người nói khẽ bên tai: “Ngoan bảo, tự mình chơi cho ta xem nào.”

“Ngô… Không muốn….” Thanh Nhất đỏ mặt từ chối, chuyện này quá xấu hổ, y làm không được.

“Ngoan, nghe lời, chơi cho ta xem. Nếu không thì ta sẽ không thao ngươi nữa.” Lục Hiện Chi tiếp tục dụ dỗ, còn làm bộ muốn rút côn thịt ra.

“Đừng….” Thanh Nhất sợ hắn sẽ rút ra thật, liền vội vàng kẹp chặt mông khiến Lục Hiện Chi hít sâu một hơi, dương vật lại phồng to vài phần.

“Ô ô… Ngươi khi dễ người ta….”

Thanh Nhất không có cách nào khác, chỉ đành đỏ mặt khóc lóc, tự vuốt ve đầu vú của mình. Thịt vú trắng nõn ẩn hiện qua kẽ tay, núm vú đỏ hồng cũng sưng to dựng thẳng.

“Thật đẹp….” Lục Hiện Chi thở hắt ra.

Tiểu hòa thượng đang nằm ở dưới thân hắn, dáng vẻ *lê hoa đái vũ, hai bàn tay ngoan ngoãn đùa bỡn vú của mình. Làn da y trắng nõn, non mịn, bầu vú tuyết trắng đã bị xoa đến đỏ lên, núm vú vừa lớn vừa sưng hồng hơn bình thường.

(*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)

Hắn ôm eo tiểu hòa thượng, nâng y ngồi dậy, cầm chân y vòng qua thắt lưng của mình, hung hăng động háng thọc từ dưới lên trên, “Bảo bối, ôm chặt ta.”

Thanh Nhất ngoan ngoãn ôm cổ nam nhân, bầu vú trắng mềm đè lên lồng ngực hắn, núm vú sưng hồng đôi khi cũng chọc lên người hắn theo chuyển động lên xuống.

“Ta mang ngươi đi một chút…” Lục Hiện Chi hôn nhẹ vành tai phấn nộn của Thanh Nhất, sau đó liền ôm người xuống giường.

“A! Tướng công, ta sợ…” Y gắt gao ôm chặt nam nhân như níu lấy phao cứu sinh, vách thịt bên trong kẹp chặt vô cùng, căng thẳng nói.

Lục Hiện Chi gầm khẽ một tiếng, ôm chặt y, thở gấp nói: “Đừng sợ, tướng công ôm, sẽ không bị rơi xuống.”

Hắn đi rất chậm, mỗi bước đi đều hung hăng thọc vào một độ sâu chưa từng có, rồi sau đó bắt đầu chậm rãi cọ xát. Thanh Nhất bị đụ vừa khó chịu vừa sảng khoái, ưỡn người lắc lắc, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ như thú cái giao hoan.

Vì phòng không lớn, nên Lục Hiện Chi chỉ mất khoảng một *chén trà nhỏ để đi đến bình phong ngoại trước bàn. Lúc này tính khí của Thanh Nhất đã xuất tinh một lần, bướm nhỏ cũng phun ra vài luồng chất dịch nóng ẩm.

(*Một chén trà nhỏ: khoảng 10 phút.) 

Tinh dịch màu trắng đục xen lẫn nước dâm nhớp nháp, làm ướt cả bụng nhỏ của y và lông chym thô cứng của nam nhân.

Hắn phóng người lên bàn, thay đổi tư thế của Thanh Nhất, để y dựa vào ngực mình, hai tay nắm lấy khuỷu chân rồi tách hai chân y càng rộng hơn nữa. Trong suốt quá trình đó, côn thịt vẫn luôn cắm trong cơ thể Thanh Nhất, y theo phản xạ ôm lấy cổ hắn, cứ như vậy mà bị bế lên thao!

Tiểu hoà thượng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tư thế này càng làm cho y không có cảm giác an toàn. Cả người Thanh Nhất bởi vì vậy mà căng chặt lại, ngực eo bụng hình thành một hình cung nhỏ, toàn thân chỉ có điểm tựa là côn thịt của nam nhân.

“Tướng công, đừng, đừng! Ta sợ lắm…” Thanh Nhất khóc lóc cầu xin.

“Đừng sợ, tướng công ôm ngươi, sẽ không bị rơi xuống.” Hắn từ nhỏ đã luyện võ, tư thế này với hắn mà nói cũng không khó, thậm chí còn rất nhẹ nhàng.

“Ư……” Thanh Nhất vẫn sợ, nhưng y biết Lục Hiện Chi sẽ không thả mình xuống.

Ngày thường nam nhân đối với y rất ôn nhu săn sóc, mọi chuyện đều chiều theo ý y, nhưng chuyện trên giường từ trước tới nay thì đều chiếu theo tâm ý hắn mà làm, lúc nào cũng phải thao y đến khóc lóc mới thôi.

Lục Hiện Chi ôm người đến trước một chiếc gương đồng, nắc háng vừa phịch vừa nói: “Bảo bối, mau nhìn đi, nhìn xem chính ngươi, thật dâm, kẹp côn thịt của ta chặt đến mức muốn bắn ra luôn này.”

Hai mắt Thanh Nhất đẫm lệ, mông lung lệ nhìn thoáng qua. Y có chút kinh sợ, người trong gương…

Là ai ?

Trong gương là một thiếu niên đang banh rộng hai chân, tính khí dựng thẳng, giữa hai chân là hai cái lỗ nhỏ ướt nhẹp. Bướm nhỏ phía trước ồ ạt chảy nước không ngừng, lỗ đít đằng sau thì ngậm côn thịt của nam nhân. Tư thế ưỡn ngực bụng đầy dâm đãng, gương mặt tràn ngập xuân sắc.

Tư thế này làm toàn thân y đều phơi bày ra, y có thể nhìn rõ mồn một hình ảnh bản thân bụng bự bị nam nhân địt, bầu vú trắng nõn lắc lắc theo chuyển động thọc vào rút ra của nam nhân.

Thanh Nhất bị địt đến khóe mắt đỏ lên, môi khẽ cắn, nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ nức nở tràn ra khỏi môi.

“Không muốn… Hức….” Y mềm mại cầu xin Lục Hiện Chi.

“Ngoan, bảo bối, đừng khóc. Tướng công thích ngươi như thế này, rất xinh đẹp, vậy nên ngươi đừng khóc….”

Nhưng Lục Hiện Chi lại không có ý định buông tha y, vẫn tiếp tục nện càng sâu càng mạnh. Hắn biết chẳng qua là Thanh Nhất tạm thời chưa tiếp thu được bộ dáng của mình thôi, sau này chơi nhiều loại đa dạng thì cũng sẽ thành thói quen, lúc này thật sự không cần nghe theo ý y.

“Huhu… Ngươi hư lắm! Ta không cần ngươi nữa…”

“Ngươi không cần ta thì còn cần ai?!”

Lục Hiện Chi nghe xong lời này liền phát hỏa, liền không những không đụ y nữa, mà còn điên cuồng đụ đến càng hung càng bạo.

Hắn không ngờ tiểu hòa thượng lại có thể nói là không cần hắn, hắn không thèm tự nghĩ xem bản thân quá phận như thế nào, mà ngược lại còn cảm thấy y quả thật đã bị hắn sủng hư. Âm thầm hạ quyết tâm hôm nay phải đụ người đến thành thật!

“Ta, ta sẽ tìm người khác….”

“Ta đã hầu hạ ngươi sướng đến như vậy mà ngươi còn muốn tìm người khác ? Người khác có thể bự được như ta không ? Có thể địt ngươi sâu như thế này sao ? Hửm ?”

Tiểu hòa thượng thật đúng là nghịch thiên, Lục Hiện Chi tâm nghẹn ra hỏa, hung hăng cắn cổ y một ngụm.

“Ngươi khi dễ ta… Hức…”

“Nhóc không có lương tâm, sướng đến chảy dãi như vậy mà còn nói ta khi dễ ngươi ?” Lỗ đít Thanh Nhất vừa khít vừa ướt, vậy mà cũng bắt đầu biết phân bố dâm thủy như cái bướm phía trước.

Lục Hiện Chi âm thầm kinh ngạc, cảm thán, tuy rằng đã sớm nghe nói có một vài nam nhân có thiên phú bẩm sinh, lỗ hậu bị địt nhiều thì sẽ rỉ nước, nhưng hắn không ngờ ngay lần đầu tiên mà Thanh Nhất đã có thể ra nước như vậy.

Người này thật đúng là một bảo bối, hai cái lỗ trước sau đều đĩ như nhau. Nam nhân âm thần cảm thấy may mắn trong lòng, thật tốt vì hắn đã nhặt được tiểu bảo bối này, nếu như cả đời y đều ở trong núi, không biết mùi vị tình dục là gì thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Lúc này, ngoài cửa sổ trăng đã lên giữa trời, tiết trời ngày đêm cuối mùa thu rất lạnh, Lục Hiện Chi lo y bị cảm, liền ôm ngươi trở về giường. Hắn cũng sợ Thanh Nhất mệt mỏi, cầm một cái gối đầu lót dưới thắt lưng y, mặt đối mặt tiếp tục nện.

Tiếng cơ thể đánh vào nhau vang lên không dứt bên tai, ‘bạch bạch bạch’ quanh quẩn trong căn phòng ấm áp, dâm mỹ đến mức khiến người ta đỏ bừng cả mặt.

Động tác của Lục Hiện Chi dần dần chậm lại, rõ ràng là một chuyện dâm mĩ bất kham nhưng hắn lại làm đến có chút ôn nhu. Hắn từng chút, từng chút một ma sát vạch thịt yếu ớt, bàn tay nắn bóp bầu vú Thanh Nhất, ngón tay mang theo vết chai mỏng mân mê đầu vú non mềm.

Hắn khẽ hôn lên trán, đôi mắt, lông mi của Thanh Nhất, rồi tiếp tục mút liếm hai cánh môi đỏ bừng của y. Tiểu hoà thượng bất lực ôm nam nhân, thừa nhận mọi điều hắn mang cho đến cho mình.

Qua hồi lâu, Lục Hiện Chi cảm giác hô hấp Thanh Nhất trở nên dồn dập, bụng nhỏ nhanh chóng phập phồng. Hắn biết y sắp lên đỉnh, liền đẩy nhanh tốc độ nắc háng, địt đến vừa nhanh vừa sâu. Mấy chục phát sau, Thanh Nhất ưỡn người, ngón chân co quắp, thét lớn cao trào.

Ba chỗ dưới người y cùng phun nước, sướng đến phát run, hai chân cọ cọ thắt lưng nam nhân, bắp đùi không ngừng co giật.

Lục Hiện Chi nhìn dáng vẻ này của y, lập tức tàn nhẫn địt vài phát rồi cũng xuất tinh.

Xong việc, hắn ôm tiểu hoà thượng một lúc lâu, sau đó định rút ra để dẫn y đi tắm rửa, Thanh Nhất lại đột nhiên kẹp chặt tường thịt, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Đừng đi, ta còn muốn nữa a….”

“……………” Dược hiệu này hình như hơi bị mạnh quá ?!

Tuy rằng hắn chỉ làm một lần, nhưng thời gian làm lại cực kỳ dài, đến gần *một canh giờ, tiểu gia hỏa còn lên đỉnh không ngừng, phun nước ướt cả nửa tấm chăn trên giường, vậy mà lúc này y còn cắn hắn, nói muốn nữa sao ?!

(*Một canh giờ = 2 tiếng )

Lục Hiện Chi bất đắc dĩ, trong lòng thầm mắng kẻ đã hiến dược, cái này trợ hứng chỗ nào? Sợ là chỉ dùng để dạy dỗ tiểu quan ở thanh lâu.

“Nhanh lên, nhanh lên…” Thanh Nhất thấy nam nhân mãi vẫn không chịu động, liền mềm giọng thúc giục.

“Hảo hảo, ta lập tức thỏa mãn ngươi…” Tuy mắng thì mắng, nhưng tiểu nương tử vẫn muốn được nện tiếp.

Tối hôm nay, Thanh Nhất thật sự giống hệt như một tiểu hồ ly tinh chuyên hút dương khí của nam nhân, một hai phải hút sạch tinh huyết của hắn mới chịu. Lỗ hậu đã được đút no, nhưng cái bím phía trước lại ngứa, liền khóc lóc nháo cầu hắn đụ vào.

Nam nhân không lay chuyển được, lại sợ Thanh Nhất bị thương, đành phải tìm một căn ngọc thế thọc vào để chữa ngứa cho y.

Hai người lăn lộn đến gần bình minh mới ngừng lại, trước khi ngủ nam nhân còn không quên kiểm tra lỗ hậu của Thanh Nhất. Nơi đó đã sưng đến lợi hại, may mà không bị chảy máu, cuối cùng phần dược này cũng có chỗ đáng khen.

Lục Hiện Chi ôm người đang kiệt sức ngủ thiếp đi, bước về phía trước, hắn thầm oán hận: về sau không cần cái loại bí dược đáng bỏ đi này nữa, làm hại hắn hệt như một kẻ vô dụng, hừ!

Chương 7

Rate this post