Nhật ký Yêu – Thu Tứ

Huy Cận 45 tuổi
yêu bồng bột, rộn ràng như một thanh niên mới lớn!

Không thấy hiện
ra đáng kể trong Lửa thiêng (1940), nhưng ta bây giờ
đã biết tâm hồn Huy Cận lúc nào cũng chan chứa ước mơ
lãng mạn.(3)

Ước thật nhiều,
thế mà hoàn cảnh khiến Huy Cận đã không có được một
mối tình vừa sâu đậm vừa trọn vẹn nào trước khi lập
gia đình lần thứ nhất (năm 1950). Cuộc hôn nhân ấy không
do tình yêu (4) và, căn cứ vào đôi lời đây đó trong những
trang nhật ký này, không mang lại cho ông hạnh phúc.

Hết sức muốn
yêu, bao nhiêu năm đằng đẵng thiếu cơ hội rồi thiếu may
mắn, thảo nào khi có điều kiện và gặp được người tâm
đầu ý hợp, trong ông “lửa yêu” bùng cháy thật to!

Nhật Ký mở đầu:
“… Có lẽ hôm nay mở trang mới của đời anh. Lòng anh phơi
phới từng tờ. Em có nghe không?”

Tờ nọ qua tờ
kia, tờ nào “anh” cũng yêu “em” ơi ới, làm sao “em” có thể
không nghe!

(4 giờ sáng thứ
Ba 7-7-1964)

Em, đã lâu, nay
anh mới viết nhật ký. Viết nhật ký yêu em, vì yêu em. Có
lẽ hôm nay mở trang mới của đời anh. Lòng anh phơi phới
từng tờ. Em có nghe không?

Gặp em lần đầu
tiên tối Thứ Bảy 4-7-1964 tại nhà chị Tr. Về nhà, một
nỗi bàng hoàng mới lạ trong lòng anh. Sáng Chủ Nhật, anh
đạp xe qua phố em, qua nhà em hai lần, với một hy vọng gặp
em nơi ngõ.

Tối Chủ Nhật
anh định tìm em tại nhà, nhưng bận bất thường, không đến
tìm em được. Đêm ấy, anh nằm nghĩ mãi về em, khuya mới
ngủ được. Hôm qua, Thứ Hai, anh mong đến tối để đến
tìm gặp em. Tối trời mưa, anh đạp xe qua các phố vắng,
khấp khởi mừng thầm chắc chắn gặp được em, vì trời
mưa chắc em không đi đâu. Thế rồi anh đến nhà em, anh dắt
xe đạp để ở cầu thang, anh đi lên đi xuống cầu thang ba
lần, hồi hộp quá, cứ mỗi lần định gõ cửa gọi tên
em, rồi hồi hộp lại thôi. Trong nhà dường như có khách
làm anh càng ngại gọi tên em. Anh đứng một hồi lâu ở chân
cầu thang rồi ra về, ngoái cổ nhìn lên gác em ở, nhưng không
thấy được em đâu. Thế rồi, đêm qua, anh chiêm bao thấy
đến nhà em. Trong chiêm bao, nhà em lại biến thành một ngôi
nhà ở giữa một vườn rộng, trước nhà có một ao to, anh
dựa xe đạp vào cây vối bên bờ ao rồi vội vã vào tìm
em. Có một vài bạn gặp anh (vẫn trong chiêm bao) nói một
lời khuyến khích âu yếm, tỏ ra thông cảm với nỗi niềm
của anh, và chỉ cho anh phòng của em ở. Phút hồi hộp sắp
gặp em thì… anh tỉnh dậy, tim anh vẫn còn đập mạnh, chưa
hết cơn xúc động của chiêm bao.

Mà hết sao được
em! Em là xúc động của lòng anh rồi. Em ơi! anh yêu em. Anh
yêu em rồi, em có nghe không em? Anh nóng lòng gặp lại em. Đêm
qua, lúc ở nhà em về, anh ghé lại nhà chị Tr. Chị Tr. và
anh nói chuyện mãi về em. Có những câu, những ý chị Tr.
đã nói với anh nhiều lần, thế mà anh cứ muốn nghe lại.

Chiêm bao chưa
kịp gặp em


Sáng ra, tỉnh
dậy lòng thêm bàng hoàng


Yêu em viết
mấy muôn hàng


Cũng không nói
được, bàng hoàng nhớ em


Lòng ta phơi
phới cánh chim


Bay cùng trời
rộng đã tìm gặp nhau


Gởi em nhật
ký trang đầu


Hồn anh thăm
thẳm thắm màu trời em

Rate this post