“Ngày em đẹp nhất”: Có phải tình đầu sẽ mãi dở dang? – Revelogue
Tôi đã từng nghe đâu đó có người nói rằng, chàng trai hay cô gái bên cạnh bạn năm 17 tuổi sẽ không đi cùng bạn đến cuối đời, và tôi nghĩ rằng câu nói này thật sự hợp lý để nói về mối tình của hai nhân vật chính trong bộ phim Ngày em đẹp nhất.
Ngày em đẹp nhất là bộ phim điện ảnh Hàn Quốc theo tuýp lãng mạn, trong sáng và ngây thơ, dưới diễn xuất của nàng thơ Park Bo-young trong vai Hwan Seung-Hee và Kim Young-Kwang trong vai Hwang Woo-yeon.
Nếu là fan chân chính của các bộ phim Hàn thì bạn sẽ không lạ gì về cốt truyện của bộ phim này, đó là câu chuyện về tình yêu thời học sinh với những rung động ngây ngô đầu đời, những xúc cảm tinh tế mà có bất cứ ai đã từng đi qua đều sẽ bắt gặp được chính mình trong câu chuyện của Seung-Hee và Woo-Yeon.
Một chuyện tình kéo dài suốt mười năm trời, từ những cô cậu học sinh trung học nghịch ngợm, leo tường trốn học đi ăn tobokki bị thầy giáo bắt gặp đến ngày họ thật sự trưởng thành về mọi thứ và mỉm cười chào tạm biệt nhau ở phòng đợi trong đám cưới của cô gái.
Có lẽ với cái tên tiếng Anh của mình (On your wedding day), khán giả cũng sẽ phần nào đoán trước được cái kết của phim, nhưng tôi tin với sự diễn xuất ăn ý của Park Bo-Young và Kim Young-Hwang vẫn sẽ đem lại rất nhiều xúc cảm đọng lại cho mọi người.
Trong mỗi chàng trai đều có một cô gái mà bạn không được đụng đến. Cô gái ấy mang tên là “mối tình đầu” – Reply 1994.
Seung-hee bước vào cuộc đời Woo-yeon như một tiếng sét, và tiếng sét đó đã dằn vặt Woo-yeon suốt mười năm sau đó, và còn sau nữa hay không thì chắc chỉ có Woo-yeon mới biết được.
Seung-hee là một học sinh có thành tích học tập rất khá và chuyển từ trường khác đến nơi Woo-yeon là một cậu học sinh đầu gấu đang theo học. Tiếng sét ái tình nổ ra, Woo-yeon đem lòng yêu cô bạn xinh xắn của mình, mặc cho cô luôn tạo ra một vẻ ngoài lạnh lùng và khó gần và mặc cho rất nhiều chàng trai khác cũng để ý đến cô.
Seung-hee âm thầm ở bên cô, dõi theo cô. Rồi những ngày cùng nhau trốn học đi ăn bánh gạo cay đã đem họ đến gần nhau hơn. Rồi vì lời hứa không đánh nhau nữa mà Woo-yeon để bị đám nam sinh khác vì thích Seung-hee đánh tơi tả đã đem họ lại thêm gần hơn nữa.
Rồi ngày tháng dần trôi, một thứ tình cảm đã nảy nở bên trong họ, cho đến ngày đột nhiên Seung-hee phải ra đi cùng mẹ để trốn khỏi người cha vũ phu.
Một ngày nọ, Woo-yeon nhìn thấy Seung-hee trên một poster quảng cáo về trường đại học Seoul, từ đó, kế hoạch học tập để được ở bên người mình thích đã bắt đầu trong Woo-yeon.
Vì Seung-hee mà Woo-yeon từ một cậu học sinh chỉ biết đánh nhau và học tập kém đã nỗ lực để đậu được trường đại học Seoul. Vì Seung-hee mà Woo-yeon đã bị mọi người trêu chọc, không ai tin cậu có thể đậu nổi một trường đại học nổi tiếng như thế.
Và vì Seung-hee, Woo-yeon đã làm được, anh đã có thể ngẩng cao đầu mà gặp lại cô, và mong rằng có thể nối lại mối duyên đã từng một lần bị cắt ngang của hai người.
“Cậu có biết tình yêu 3 giây là như thế nào không? Đó chính là sau 3 giây, cậu sẽ biết là “à, chính là người đó.”
Dù có bao nhiêu nỗ lực, dù có ba năm trung học cùng nhau nhưng tình yêu của Woo-yeon cũng không thắng nổi tình yêu 3 giây của cô nàng Seung-hee cùng anh đội trưởng đội bóng bầu dục.
Chắc hẳn, rất nhiều người trong chúng ta cảm thông được với những cảm xúc trong Woo-yeon, uất ức, tức tối, đau lòng hay nghẹn ngào.
Chúng ta đều biết rằng, không ai có thể miễn cưỡng được tình yêu, nhưng thật sự để có thể chấp nhận họ ở bên một người khác mà không phải là mình quả là một điều khó khăn, đặc biệt là một người đã có quá nhiều cố gắng trong tình yêu như Woo-yeon.
Điều tàn khốc nhất của trưởng thành đó là con gái mãi mãi trưởng thành hơn người con trai cùng tuổi. Sự trưởng thành của con gái, không đứa con trai nào có thể chống đỡ được. – You are the apple of my eyes.
“Không phải em không quên được câu đó. Em chỉ là không quên được, anh đã từng nghĩ như vậy”
Khoảng thời gian dùi mài trên giảng dường đại học cũng trôi qua, họ bắt đầu lao vào cuộc sống hối hả ngoài kia. Áp lực kinh tế đè nặng trên vai đã tạo ra những tảng đá đè nặng trong tim mỗi người, họ bắt đầu không còn tìm thấy được sự đồng cảm và sự sẻ chia.
Và họ đánh mất nhau vì những lời nói vô tình nhưng đã làm tổn thương Seung-hee của Woo-yeon.
Dù anh đã hối hận rất nhiều, nhưng anh cũng không thể nào giữ lại Seung-hee của mình nữa rồi, không thể nào nữa rồi.
Nơi đẹp nhất là nơi chúng ta chưa từng đi qua, khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể nào quay trở lại.
“Em gửi cho anh nhé, thiệp mời, nhất định nhé. Em biết chưa?”
“Bảo em gửi là em gửi thật à? Anh chỉ nói vậy thôi mà”
Chúng ta từng là những đứa trẻ ngây ngô tập đi, tập nói, rồi chúng ta lớn lên và dành những cảm xúc vẹn nguyên nhất, thanh khiết nhất để dành cho một người mà chúng ta gọi là “mối tình đầu”.
Và thật may mắn cho ai đó, nếu như họ có thể giữ được mối tình đầu của mình đến ngày cuối cùng, hoặc chí ít cũng có thể nắm tay nhau cùng bước vào lễ đường. Và cũng không sao cả, nếu bạn thuộc vào số đông còn lại, không thể giữ được người đó cho đến ngày họ đẹp nhất, toả sáng nhất.
Và cũng không sao cả, hãy cứ khóc nếu bạn thấy mình trong bộ phim này, dù là trong hoàn cảnh của Woo-yeon hay của Seung-hee thì hãy tin rằng, tất cả là định mệnh, và đừng hối tiếc nếu ngày đó chúng ta đã từng dành cho nhau những tình cảm đẹp nhất trong cuộc đời này.
Khi còn trẻ, điên cuồng thích một người, dường như là dùng hết tất cả nhiệt tình và dũng khí, nhưng rồi sau vài năm nhớ lại, lại cũng không thể nói rõ rốt cuộc là thích người ấy, hay là thích cái cảm giác thích một người kia, chỉ biết đến cuối cùng, người dắt tay ta cả đời thường lại không phải là người của thuở ban đầu ấy.
“Anh nói anh hối hận đã quen biết em, thực ra hoàn toàn ngược lại. Gần đây anh rất hạnh phúc, lên lớp dạy bọn trẻ cũng khiến anh đặc biệt vui, tất cả đều nhờ có em.
Bởi vì có em, anh mới có một ước mơ hoàn toàn mới, mới thi đậu Đại Học, mới quen được một đám bạn bè tốt, mới trở thành thầy giáo.
Vì có em ở bên anh, anh mới có sự thay đổi như vậy. Cuộc đời anh suýt nữa đã phải sống tạm bợ qua ngày, là em đã khiến anh trưởng thành. Từ trên trời xuống xuất hiện trong cuộc đời anh.
Cảm ơn em, Hwan Seung Hee. Em sống tốt nhé, nhất định phải hạnh phúc gấp bội.”
Nghẹn ngào, ngậm ngùi, tôi cũng không biết có thể dùng thêm từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình khi thầy Woo-yeon mỉm cười nhìn cô gái anh yêu trong ngày trọng đại nhất cuộc đời của cô.
Cô ấy thật xinh đẹp, thật rạng rỡ, nhưng không phải là vì anh. Cô ấy mỉm cười thật tươi tiến vào lễ đường nhưng không phải là cùng với anh.
Nhưng không, Woo-yeon đã trưởng thành thật rồi, không còn là cậu nam sinh năm nào vì ghen tuông mà phá đám tình yêu của Seung-hee nữa, anh đã dám mỉm cười và chúc phúc cho cô gái quan trọng nhất cuộc đời mình.
Cám ơn Seung-hee, cám ơn em đã đi cùng Woo-yeon suốt quãng đường vừa qua, cám ơn em đã dạy cậu ấy rất nhiều thứ. Chúc em thật hạnh phúc nhé, Seung-hee.
Ngọc Trinh