Khi yêu thương đong đầy bi kịch – Thúy Vân (Truyện Kiều – Nguyễn Du) – Wattpad

                                    

Đại tỷ rời đi, bản thân ta bắt đầu chuỗi ngày đau khổ. À không, dù tỷ ấy có ở lại, bản thân ta cũng nhất định vẫn tiếp tục đau khổ...

Ta là Thúy Vân, họ một chữ Vương, gia đình thương nhân khá giả. Trên ta còn có một tỷ tỷ, tên Thúy Kiều.
Kiều tỷ của ta mang một vẻ đẹp của một tuyệt sắc giai nhân, một vẻ đẹp sắc sảo, mặn mà, hiếm có như người đời ca tụng. Tỷ ấy là một đại mỹ nhân vai mảnh eo thon, dáng dấp thanh thoát, bước đi nhẹ như bay, đôi mắt thanh tú, sáng lên sự thông minh, mi cong dày câu dẫn lòng người, tư thái lúc nào cũng yêu kiều như chim yến đón gió xuân. Kiều tỷ đi tới đâu, ở đó như vạn hoa nở rộ giữa trời xuân, như ánh trăng rọi sáng đêm Trung thu, như vầng ánh dương trên bầu trời trong vắt. Vân ta cũng được khen là xinh đẹp, nhưng so với Kiều tỷ, chỉ là vẻ đẹp của một khuê các, một vẻ đẹp bình thường và tầm thường mà tiểu thư nhà nào cũng có: da trắng mềm mại, tóc đen như mực, mày thanh như vẽ. Ta không thích đứng cạnh Kiều tỷ, vì khi đứng cạnh tỷ ấy, bản thân ta bị lu mờ hoàn toàn. À không, là làm nền để khiến tỷ ấy nổi bật hơn hẳn. Có lẽ vì vậy, mọi người dần lãng quên nữ thứ Vương gia là Vương Thúy Vân.

Năm ấy, Kiều tỷ đưa ta cũng tam đệ là Vương Quan đi tảo mộ. Vương Quan nói, hôm nay sẽ gặp một người đã mộ danh Kiều Vân. Người đó là đồng môn của Vương Quan, danh gọi là Kim Trọng, là một kẻ hào hoa phong nhã. Ta liền chọn một chiếc áo váy màu lục nhạt thuần khiết, trên váy thêu những đoá hải đường lung linh như ráng chiều, ngang hông buộc một dải lụa mềm mại. Còn Kiều tỷ không quá chăm chút, chỉ mặc một chiếc váy màu trắng tuyết, điểm những đoá hoa đào hồng nhạt. Thế nhưng ta vẫn không thể nào nổi bật hơn so với Kiều tỷ.

Vừa gặp Kim Trọng, ta liền biết yêu mà quên mất, ta mang phận nữ phụ. Phải, thật trớ trêu cho số phận Thúy Vân ta, người chàng yêu không phải ta, mà là Kiều tỷ. Ta cười bi ai. Phải nhớ, đây là câu chuyện của tỷ, mọi điều tốt đẹp Nguyễn Du đều dành cho tỷ ấy. Còn ta, Vương Thúy Vân mãi mãi chỉ là một Vương Thúy Vân tầm thường và nhỏ bé.

Bi kịch giáng xuống đầu Vương gia ta. Phụ thân bị tên bán tơ ngậm máu phun người hàm oan, người và Vương Quan bị đánh đến chết đi sống lại. Quan phủ nói, gia đình ta cần 300 lượng vàng mới có thể cứu được hai người họ. Nhiều tiền như vậy, nhà ta biết lấy đâu ra? Thương cha, thương em nhưng biết phải làm sao đây? Vân ta bất lực...

Tối đó, Kiều tỷ hẹn ta sang phòng tỷ, nói là có chuyện quan trọng. Ta không nghi ngại mà tới. Kiều tỷ trang trọng để ta ngồi lên mộc đôn, rồi bất thình lình quỳ xuống. Lúc này ta đã hiểu ý đồ của tỷ.
- Vân muội, thay tỷ trả nghĩa cho Kim Trọng...
Kiều tỷ, tỷ xinh đẹp là thế, nết na là thế, tỷ đại diện cho cái đẹp, cho sự hiền lương, sao tỷ lại ích kỉ tới thế? Tỷ ép muội sống cả đời với một người yêu tỷ tỷ mình, tỷ ép muội không cách nào thoát khỏi nghiệt duyên bi đát. Tại sao vậy tỷ?

Ta tự hỏi ông trời, rằng ta đã làm gì sai, để liên tục phải chịu những trái đắng này. Kiều tỷ tỷ có tiếng là khuê nữ bậc nhất, Vân ta luôn bị đem ra so sánh với nàng. Kiều tỷ tỷ là niềm tự hào của Vương gia, Vân ta lại chỉ là một khuê nữ bình thường. Kiều tỷ tỷ có được tình yêu của Kim lang, Vân ta lại chỉ là kẻ thế thân trả nghĩa thay nàng. Ta không phục.

Ngày Kiều tỷ theo Mã Giám Sinh rời đi, ta đã nghĩ mình sẽ thay nàng mang lại hạnh phúc cho Kim Trọng. Đó là việc nhân từ nhất ta có thể làm cho bản thân mình nhưng đến cuối lại là việc tàn ác nhất với bản thân mình...

Ba năm sau, Kim Trọng quay lại tìm Kiều tỷ, lại biết tỷ đã chọn hiếu quên tình, đâm ra u sầu, ủ dột. Chàng khóc, không kể ngày hay đêm. Cứ thế, chàng khóc đến ngất đi, khóc đến cạn cả nước mắt. Nước mắt chàng thấm đẫm cả áo, thấm đẫm vào trái tim ta. Chàng khóc vì Kiều tỷ, ta khóc vì ta...

Mỗi khi chàng ngất đi, ta mới có thể nhìn ngắm chàng thật lâu. Nét khôi ngô, tuấn tú trên gương mặt của nam nhân họ Kim như một hấp lực thu hút ta, khiến ta không tài nào dứt nổi. Mỗi lúc như thế ta lại thấy bình yên. Chỉ là khi bình yên nhất lại là khi ta nghe thấy, trong cơn mê sảng, chàng vẫn gọi hai tiếng "Kiều Nhi".

Mọi người trong nhà khuyên can hết lời, một thời gian sau Kim Trọng mới nén đau thương, nghe theo lời dặn của Kiều tỷ, đón cha mẹ và ta sang nhà chăm lo phụng dưỡng. Kiều tỷ trao duyên, ta đem vật ước ra làm minh chứng, hai nhà Vương gia và Kim gia nên nghĩa thông gia. Đêm tân hôn, Kim Trọng nói.
- Ta làm như này là vì Kiều, trong lòng ta không thể dung nạp thêm ai khác nữa...
Giây phút ấy, trái tim ta như ngừng đập. Kim Trọng yêu Kiều tỷ, mãi mãi là như vậy.

Suốt bảy năm trời, Kim Trọng vẫn luôn ra sức tìm lại Kiều tỷ. Ta yên phận làm một nàng dâu chuẩn mực, chăm lo cho trượng phu, cho gia đình chồng. Ta có thể thấy tình yêu mà chàng dành cho tỷ ấy còn gấp trăm ngàn lần thứ tình cảm tầm thường của ta. Phải, tỷ ấy là nhân vật chính trong câu truyện xoay quanh giữa ta, nàng ấy và chàng Kim, là một thiên tiên được mọi người yêu thương. Còn ta, là một nhân vật nhỏ bé giữa câu chuyện đầy bi kịch này, không có quyền than vãn, oán trách gì cả.

Sau đó thêm năm năm, trượng phu ta cùng Vương Quan thi đậu quan trạng, hai người lại tiếp tục tìm Kiều tỷ. Lúc này đây, ta vừa muốn gặp lại tỷ, vừa không muốn gặp lại tỷ nữa. Vì ta biết, ngày gặp lại tỷ, là ngày ta phải rời đi. Suốt mười hai năm qua, ta một lòng một dạ với chàng. Mười hai năm tình nghĩa phu thê Kim Vân không bằng ngày tháng ngắn ngủi lương duyên Kim Kiều.

Kiều tỷ trở về rồi, tháng ngày bên Kim của ta cũng đến lúc kết thúc. Kiều tỷ quay về, mọi người đều vui mừng hết thảy. Trượng phu ta muốn nối lại lương duyên với Kiều tỷ, ta lại là kẻ đầu tiên vun vén cho tỷ và trượng phu. Hẳn nhiều người sẽ nói Vân ta điên rồi...
- Chàng tìm tỷ tỷ, thiếp tìm bình yên...

Một đời nữ nhi, thanh xuân tuổi trẻ của ta dành trọn cho Kim Trọng. Kiều tỷ báo hiếu thay cả phần ta, ta phải trả nghĩa thay cả cho tỷ? Đời này bình an, Vân ta muốn mà không thể có. Nguyễn Du viết cho Kiều tỷ ta một cuộc đời  lận đận, ai hiểu cho Vân ta một đời tương tư? Phải, cả một đời, ta tương tư trượng phu của mình, không có lấy một giây phút vui vẻ. Ngày ngày nhìn tỷ tỷ và trượng phu uống trà đàm đạo, lòng ta lạnh lại. Thứ nghiệt duyên này, bản thân Vân ta không thể kết thúc...

- Thiếp hi vọng, duyên nợ của chúng ta kết thúc ở đây, kiếp sau không mong gặp lại. Bao nhiêu đau lòng kiếp này, như vậy là quá đủ rồi...

Rate this post