Dược sĩ Tiến với ‘Hạnh phúc máu’: ‘Trả bằng tiền để đổi lấy bài học’
Tên thật là Phạm Minh Hữu Tiến, sinh năm 1989 tại Cần Thơ, nhưng anh thường được giới thẩm mỹ, rồi chính anh gọi ngắn gọn là Dược sĩ Tiến. Vì sao Dược sĩ Tiến bỏ một số tiền không hề nhỏ để sản xuất và đóng vai nam chính trong phim Hạnh phúc máu, thuộc thể loại hồi hộp (thriller), kinh dị. Phim cũng vừa có một sự kiện ra mắt rất chỉn chu, hoành tráng tại TP.HCM. Báo Thể thao và Văn hóa (TTXVN) có cuộc trò chuyện với Dược sĩ Tiến về điều này.
Dược sĩ Tiến
“Nghề diễn quá thú vị, đòi hỏi diễn viên phải thông minh”
* Người ta bảo Dược sĩ Tiến thông minh, luôn tính toán kỹ lưỡng từng bước đi. Nhưng điện ảnh dường như là cuộc chơi lớn của anh?
– Tôi chưa bao giờ có ý định trở thành diễn viên, vì tôi bị mọi người nhận xét “đóng MV thôi cũng đơ quá”. Tôi tin vào điều đó và rất tự ti khi đứng trước ống kính. Một lần, tôi quay MV có cốt truyện giống một bộ phim và được NSƯT Ngọc Huyền, rồi sau đó NSND Kim Xuân, động viên nên thử sức làm diễn viên, chỉ cần học hỏi thêm.
Trước đây, kênh YouTube của tôi chưa đến 4.000 lượt theo dõi, dù đã phát hành khá nhiều MV ca nhạc. Nhưng khi tôi làm phim chiếu trên mạng (web-drama) Tiến Bromance, Tiến Bromance ngoại truyện và Ước hẹn làng chài, lượt theo dõi tăng đột biến lên đến hơn 500.000. Bất ngờ hơn nữa, những web-drama này lại thu hút khán giả quốc tế, có rất đông người xem ở Nhật Bản, Đài Loan (Trung Quốc), Ấn Độ, Thái Lan… bình luận. Một nhà phát hành quốc tế đã liên hệ để mua lại để phát sóng ở những thị trường kể trên và chuẩn bị phát hành ở châu Á trên Netflix. Thành công vượt ngoài sức tưởng tượng, nhưng tôi vẫn chưa dám tự nhận mình là một diễn viên.
Tôi may mắn làm việc với Phạm Hữu Tài và NSND Kim Xuân. Họ đã gợi mở cho tôi rất nhiều về công việc này. Trước đây, tôi cho rằng diễn viên chỉ cần cầm kịch bản học thuộc, đạo diễn bảo sao mình diễn vậy. Nếu công việc chỉ cần có thế, tôi không thấy đủ thú vị. Bởi vì tính tôi rất lý sự, hay đặt ra nhiều câu hỏi và thích phản biện.
Khi bắt đầu với các web-drama, tôi ngộ ra một diễn viên phải thông minh. Tôi nhận ra nghề diễn xuất thú vị thế nào, vì mình phải thật sự hiểu được con người. Diễn viên phải thật thông minh, điều đó khiến tôi bị say mê và bị cuốn theo.
Tạo hình vai của Dược sĩ Tiến trong phim “Hạnh phúc máu”
* Nhưng trong “Hạnh phúc máu”, anh đâu chỉ đóng vai chính, mà còn là đồng biên kịch, kiêm sản xuất, rồi giám đốc sáng tạo, giám đốc âm nhạc và truyền thông?
– Tôi có nói chị Ngọc Huyền rằng chắc tôi phải học hỏi, tìm tòi thêm về ngành công nghiệp điện ảnh, mất khoảng 4-5 năm tôi mới bước vào lĩnh vực này, vì hiện giờ chưa biết gì cả.
Trong quá trình làm web-drama với nhiều ê-kíp khác nhau, tôi có dịp quan sát cách họ vận hành. Từ đây, tôi áp dụng tư duy quản trị vào để xem ai phù hợp với mình, ai có thể bù đắp ưu khuyết mình đang có. Rất may mắn, tôi được làm việc với Nguyễn Chung và Puchin. Hai bạn chưa có kinh nghiệm điện ảnh, nhưng tôi lại thấy hứng thú, vì khi làm việc với những người còn trẻ, mình sẽ gần với khán giả hơn, bởi phần lớn người xem phim là giới trẻ. Hơn nữa, khi làm việc với người cùng trang lứa, tôi có thể trao đổi, phản biện được.
Khi đã làm mấy chục tập phim web-drama tạo được hiệu ứng tốt, anh em lại đang “máu” quá, tôi quyết định sẽ thử sức với điện ảnh. Đúng là tôi chưa có kinh nghiệm, nhưng cái gì cũng phải có lần đầu, nếu không sẽ không có lần sau và nếu không có thất bại, lấy đâu ra bài học.
Vì tôi không được đào tạo bài bản nên sẽ phải chịu khó học từ thực tế. Tôi cũng run chứ, nhưng xác định thay vì mất 4 – 5 năm, tôi dùng số tiền đầu tư phim làm học phí. Tôi tin với người ham học như mình, chỉ khi va chạm thực tế, tôi mới nâng cao được trình độ.
Tất nhiên, vận hành một ê-kíp điện ảnh khó khăn, phức tạp hơn nhiều so với khi làm web-drama. Tôi không có chuyên môn điện ảnh, nhưng trong bất kỳ lĩnh vực nào tôi cũng phải có tiêu chuẩn, thẩm mỹ riêng. Tôi là người làm khoa học, nên tư duy phản biện, logic phải có trong phim. Hơn nữa, tôi đang có trong tay những cộng sự giỏi, đảm trách được phần chuyên môn, nên rất yên tâm.
Dược Sĩ Tiến khẳng định anh có tiêu chuẩn, thẩm mỹ để tin rằng phim không dở
* Nhưng tại sao Dược sĩ Tiến không mời ê-kíp đã có danh tiếng ở điện ảnh, như vậy dễ bảo chứng thành công hơn?
– Tôi không chắc mình sẽ mời được đạo diễn nổi tiếng để làm việc cùng. Họ sẽ đặt câu hỏi: “Thằng này là ai mà lại đóng vai chính”. Tôi sẽ không dám tranh luận hoặc ý kiến của tôi sẽ không đủ mạnh để thể hiện cá tính trong phim. Bộ phim chắc chắn sẽ mang đậm màu sắc của vị đạo diễn đó.
Có thể đạo diễn đó sẽ làm ra một phim ổn, nhưng những gì tôi có trong đó đã được sắp xếp hết sức chuyên nghiệp. Tôi chỉ là một con ốc trong một cỗ máy lớn, không học hỏi được gì ngoài việc có một vai diễn. Tôi có thật sự được là chính mình trong bộ phim đó hay không?
Rõ ràng, một ê-kíp trẻ gặp rất nhiều vấn đề trong suốt 50 ngày quay ở Đà Lạt, trước đó là 2 tháng tiền kỳ nữa. Tôi là người tỉnh táo và lý trí vì phải làm thuyền trưởng, nhìn nhận được ưu và khuyết điểm của những người xung quanh mình, để đặt họ vào đúng chỗ.
Hơn nữa, tôi giữ rất nhiều vai trò, nên phải đứng mũi chịu sào. Suốt gần 2 tháng quay phim, tôi bỏ việc kinh doanh để tập trung tối đa. Có nhiều sai lầm, nhưng may mắn, tất cả đều được trả bằng tiền để đổi lấy bài học. Áp lực, khó khăn là vô đối, nhưng hỏi sướng không, chắc chắn là rất sướng.
“Có nhiều sai lầm, nhưng may mắn, tất cả đều được trả bằng tiền để đổi lấy bài học. Áp lực, khó khăn là vô đối, nhưng hỏi sướng không, chắc chắn là rất sướng” (Dược sĩ Tiến).
Làm phim dở là xúc phạm khán giả