Đọc truyện Khi Em Mỉm Cười Chương 139

Trong ký ức của Đồng Dao, đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy một Lục Tư Thành như vậy—– Tùy hứng và nôn nóng, sự không chắc chắn lóe lên trong ánh mắt, dáng vẻ đã nhận định xong một chuyện gì đó, sẵn sàng sống chết đại chiến một trận đến cùng.

Lần gần nhất cô nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tư Thành có lẽ là lần anh và Giáo Hoàng Lý Quân Hách tranh cãi về thứ tự lên trang bị của Jinx, hai người cách nhau một bức tường rào ngoài sân mà vẫn cãi nhau đến độ gà bay cho sủa, Đồng Dao và đội trưởng đội hàng xóm ra kéo vào cũng kéo không được, cuối cùng hai người đành phải từ bỏ đồng thời ôm tâm lý “thôi hai người vào nhảy vào choảng nhau luôn đi”, tháo xích thả chó…

Thường thì khi gặp tình huống như thế này, Lục Tư Thành sẽ vào trạng thái “ông đây không nghe thấy em nói gì hết, ông đây cũng không nghe đâu, biết điều thì mau biến đi”… Đồng Dao mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng nhờ những lời của anh mà hơi yên lòng, sau khi đầu óc bắt đầu hoạt động lại bình thường, rốt cuộc cô đã bắt được điểm không quá hợp lý trong lời nói của đối phương: “Anh nói anh…làm không tốt?”

Lục Tư Thành nhướng mày.

Đồng Dao lập tức hoảng sợ: “Anh vừa mới nói xong đó!”

Lục Tư Thành: “Ừ anh nói, em căng thẳng cái gì?”

“… Anh nhìn em bằng ánh mắt đó khiến em không thể không căng thẳng được, ” Đồng Dao lấy kéo, cắt phần băng vải đã treo lủng lẳng trên ngón tay mình từ nãy đến giờ, ném cuộn vải băng về lại trong hòm đựng thuốc, “Nói xem nào, anh không làm tốt chỗ nào?”

“Đang khởi binh hỏi tội đấy à?”

“… … … … Không phải, em chỉ hỏi chút thôi.” Đồng Dao liếc mắt nhìn anh một cái, “Em chỉ là rất tò mò tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy, tại sao lại cảm thấy anh làm chưa đủ tốt—–Thực tế là em vẫn luôn tất tốt mà, ZGDX cũng chẳng có quá nhiều vấn đề, giải mùa xuân vừa rồi cũng thuận lợi tiến vào chung kết, trên Tieba cũng đâu có ai nói xấu gì anh đâu, anh là Lục Tư Thành, là chessman, là AD thần thánh trong lòng mọi người, trước đây thậm chí còn không có ai mắng anh nữa cơ… Cho đến khi em xuất hiện, em xen vào chuyện của người khác, khoa tay múa chân với cái giới này thậm chí với cả anh, có quá nhiều ý kiến với đội, gây chuyện thị phi, suốt ngày mang đến rắc rối, nếu trên đời này có yêu tinh phiền phức, thì chắc chắn đó chính là em, tại sao anh lại cảm thấy mình làm chưa đủ tốt?”

Đồng Dao bẻ ngón tay tính toán rất chân thành, càng nói về sau càng chột dạ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, giơ tay lên để Lục Tư Thành thắt nơ lại giúp sau đó thuận thế ôm chặt lấy eo anh: “Em không muốn chia tay anh chút nào, chỉ là mấy ngày hôm nay anh không để ý tới em, em cảm thấy hình như là anh giận em hoặc thấy em phiền rồi, thế nên vừa rồi mới hỏi thế, nếu như đúng là thật, thì ít nhất em muốn mình là người đá anh trước, kiểu này khiến em cảm thấy tương đối có mặt —– “

Còn chưa nói hết câu.

Khuôn mặt đã bị người đàn ông bóp lấy.

Lời chưa nói hết đương nhiên là lại quay ngược trở về, mặt Đồng Dao bị bóp đến biến dạng ngẩng lên nhìn Lục Tư Thành, anh đang cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.

“Mặc dù giải mùa xuân vào được đến chung kết, nhưng cũng đã thua bốn năm trận vòng ngoài, trận chung kết cũng để thua, chứ không giống hiện tại đấu đến tận bây giờ cũng chỉ thua mỗi một mình YQCB, thua CK mới là chuyện khó có thể chấp nhận được—— Sao em có thể nói lúc trước đội rất tốt còn bây giờ thì thụt lùi? Em đúng là xen vào chuyện của người khác, nhưng đã rất lâu rồi bọn anh không tham gia mấy cái hoạt động thương nghiệp vớ vẩn gì đó; Em khoa tay múa chân với cái giới này, nhưng hiện tại hầu như đội nào cũng có lệnh giới nghiêm, tất cả các thành viên đều đã dần quen và đi vào nề nếp; Trước đây anh chỉ huy luôn phải cân nhắc xem bước tiếp theo nên phải làm như thế nào, hiện tại anh đã cảm thấy dễ dàng hơn nhờ có sự trợ giúp của đồng đội, họ đề nghị họ thắc mắc họ đưa ra cái nhìn bao quát hơn từ đó có thể đưa ra được sự lựa chọn tốt hơn, mặc dù quá trình học và luyện tập khả năng phản ứng rất vất vả, nhưng đây là sự tiến bộ, khi những người khác đều đang tiến bộ, anh cũng cần phải tiến bộ thì mới có thể giữ vững phong độ dẫn trước người khác; Em là yêu tinh phiền phức không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng những lời em nói đều đúng, em nói xong những lời đó, ban quản lý của CLB có chỉ trích gì em không? Không có, điều đó chứng minh những lời em nói đều đúng; Còn việc fan cuồng giận em gửi cả lưỡi dao đến khiến em bị thương, chuyện này chẳng lẽ lại là lỗi của em?… Còn thiếu cái gì chưa nói nữa không?”

“…”

Đồng Dao ngẩng đầu, hơi mở miệng, mông lung nhìn Lục Tư Thành: Từ sau lần bị giáo dục trong phòng nghỉ do chuyện Showgirl, đã rất lâu rồi cô không thấy Lục Tư Thành nói nhiều như vậy.

Đáng sợ nhất là, sau khi anh nói xong còn hỏi cô: Có thiều cái gì chưa nói không?

… … … … Không có.

Nhưng mà anh thì hình như nói hơi nhiều rồi đấy.

Đồng Dao hé miệng nhưng lại không lên tiếng, Lục Tư Thành đưa tay lên đầu cô, vuốt vuốt mái tóc ngắn vẫn còn ướt vì vừa gội xong, cúi đầu khẽ hôn lên mí mắt sưng đó của cô: “Nếu như không có, thì đến lượt anh.”

“…”

“Rõ ràng là anh chọn tướng sai, là anh chỉ huy không đúng khiến trận đấu trở nên khó khăn hơn, không liên quan gì đến em cả nhưng lại hại em phải hứng một tràng mắng chửi—- Lúc trước anh tràn đầy lòng tin giáo dục em, giống như mình là một nhân vật không tầm thường, chỉ cần làm theo lời anh nói là sẽ không sai, thế mà bây giờ lại biến thành thế này, anh cảm thấy… ” Lục Tư Thành dừng lại, “Rất mất mặt.”

… Mất mặt?

… Lục Tư Thành cảm thấy mất mặt?

… Mặt trời hôm nay mọc ở hướng Tây à, lạ lùng ghê!

Đồng Dao dựng lỗ tai lên, bình tĩnh không tiếng động nhìn người đàn ồng—– Cảm nhận được những nụ hôn nhẹ nhàng của anh rơi xuống trán, chóp mũi, mí mắt, khóe mắt, hai gò má, khóe môi…

Giọng nói của trở nên nhỏ hơn: “Sau đó lại xảy ra chuyện em bị thương, lúc ấy anh rất lo, cũng rất tức giận—– Nhưng dù muốn phát giận cũng chẳng biết trút lên ai… “

“Thế là anh trút lên em.”

“Anh không có.”

“Vậy tại sao mấy ngày nay anh không để ý tới em?”

“… …Bởi vì anh vẫn luôn muốn em lên sân thi đấu, bởi vì anh giận đến choáng váng đầu óc, thậm chí anh còn không nghĩ đến việc tay em đau, có lẽ sẽ thật sự có người tổn thương em, em nghỉ một trận cũng không phải chuyện gì to tát thậm chí còn là một chuyện tốt—- Anh kiêu ngạo tự phụ, mọi chuyện đều không muộn bị chịu thiệt, kết quả là biến thành thằng điên luôn rồi, quên mất cả chuyện phải suy nghĩ cho em, ngay cả Tiểu Thụy còn tỉnh táo hơn anh.”

Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng nhỏ.

Hơi khàn khàn…

Anh đưa tay nhẹ nhàng ấn người trong lòng ngã xuống giường—– Những nụ hôn dịu dàng cả anh rơi lên cằm và cổ cô, cuối cùng lưu luyến nơi cánh môi mềm mại nhưng có hơi lạnh buốt… Anh dùng đầu lưỡi phác họa đôi môi, làm nó trở nên ướt át, rồi nhuộm nó thành màu đỏ đẹp mắt, có chút hơi sưng.

Đầu lưỡi anh luồn vào trong môi cô, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi dây dưa, bầu không khí giữa hai người trở nên hỗn loạn… không biết là ai bắt đầu, dần dần chuyển sang nặng nề hơn—-

Phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.

Khi cả hai thoáng tách ra, đôi mắt màu nâu của anh ánh lên sự dịu dàng, khóe mắt nhu hòa nhìn người con gái đang nằm dưới thân, bàn tay chạm khẽ vào khóe mắt ửng đỏ của cô——

Cô đang nhìn anh.

Trong con ngươi đen láy của cô chỉ phản chiếu hình dáng anh.

Chỉ một mình anh.

Lòng anh khẽ động, tình cảm trong tim phảng phất như lan ra khắp toàn thân, giờ này phút này, sự đau đớn của vết thương đang quấn băng trên cái tay đang vòng qua cổ anh của cô cũng thông qua sự tiếp xúc da thịt mà truyền đến người anh… Anh thở dài một tiếng, cúi người hôn lên môi cô: “Không phải không muốn nói với em, anh chỉ không biết nên mở miệng làm sao để em chấp nhận một khía cạnh khác của con người anh: Không phải là một người đàn ông hoàn mỹ cao cao tại thượng như em nghĩ, chỉ là một người đàn ông với rất nhiều khuyết điểm, ở thời khắc mấu chốt thậm chí còn không biết nên bảo vệ em như thế nào.”

Lúc nói những lời yếu ớt này, anh tựa như một con chó cỡ lớn đang rên ư ử—-

Đám lông mềm mại đó, rất đáng yêu.

Biết được không phải là anh chán ghét mình mà là vì lý do ngây thơ này, tảng đá trong lòng Đồng Dao cuối cùng cũng rơi xuống, cảm thán mình đúng là suy nghĩ quá nhiều, cùng lúc đó cũng cảm thán người đàn ông nhà cô suy nghĩ cũng nhiều quá đi——-

Hai người suy nghĩ nhiều cộng lại có thể tạo ra một hệ ngân hà mới luôn.

Lúc này, thấy ánh mắt anh nhìn mình như đang chờ đợi phán quyết, Đồng Dao đột nhiên muốn trêu anh, nhếch môi chọc ghẹo: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, ai nói với anh anh là một người đàn ông hoàn mỹ cao cao tại thượng trong lòng em?”

Edit: Tiểu VũTrong ký ức của Đồng Dao, đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy một Lục Tư Thành như vậy—– Tùy hứng và nôn nóng, sự không chắc chắn lóe lên trong ánh mắt, dáng vẻ đã nhận định xong một chuyện gì đó, sẵn sàng sống chết đại chiến một trận đến cùng.Lần gần nhất cô nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tư Thành có lẽ là lần anh và Giáo Hoàng Lý Quân Hách tranh cãi về thứ tự lên trang bị của Jinx, hai người cách nhau một bức tường rào ngoài sân mà vẫn cãi nhau đến độ gà bay cho sủa, Đồng Dao và đội trưởng đội hàng xóm ra kéo vào cũng kéo không được, cuối cùng hai người đành phải từ bỏ đồng thời ôm tâm lý “thôi hai người vào nhảy vào choảng nhau luôn đi”, tháo xích thả chó…Thường thì khi gặp tình huống như thế này, Lục Tư Thành sẽ vào trạng thái “ông đây không nghe thấy em nói gì hết, ông đây cũng không nghe đâu, biết điều thì mau biến đi”… Đồng Dao mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng nhờ những lời của anh mà hơi yên lòng, sau khi đầu óc bắt đầu hoạt động lại bình thường, rốt cuộc cô đã bắt được điểm không quá hợp lý trong lời nói của đối phương: “Anh nói anh…làm không tốt?”Lục Tư Thành nhướng mày.Đồng Dao lập tức hoảng sợ: “Anh vừa mới nói xong đó!”Lục Tư Thành: “Ừ anh nói, em căng thẳng cái gì?”“… Anh nhìn em bằng ánh mắt đó khiến em không thể không căng thẳng được, ” Đồng Dao lấy kéo, cắt phần băng vải đã treo lủng lẳng trên ngón tay mình từ nãy đến giờ, ném cuộn vải băng về lại trong hòm đựng thuốc, “Nói xem nào, anh không làm tốt chỗ nào?”“Đang khởi binh hỏi tội đấy à?”“… … … … Không phải, em chỉ hỏi chút thôi.” Đồng Dao liếc mắt nhìn anh một cái, “Em chỉ là rất tò mò tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy, tại sao lại cảm thấy anh làm chưa đủ tốt—–Thực tế là em vẫn luôn tất tốt mà, ZGDX cũng chẳng có quá nhiều vấn đề, giải mùa xuân vừa rồi cũng thuận lợi tiến vào chung kết, trên Tieba cũng đâu có ai nói xấu gì anh đâu, anh là Lục Tư Thành, là chessman, là AD thần thánh trong lòng mọi người, trước đây thậm chí còn không có ai mắng anh nữa cơ… Cho đến khi em xuất hiện, em xen vào chuyện của người khác, khoa tay múa chân với cái giới này thậm chí với cả anh, có quá nhiều ý kiến với đội, gây chuyện thị phi, suốt ngày mang đến rắc rối, nếu trên đời này có yêu tinh phiền phức, thì chắc chắn đó chính là em, tại sao anh lại cảm thấy mình làm chưa đủ tốt?”Đồng Dao bẻ ngón tay tính toán rất chân thành, càng nói về sau càng chột dạ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, giơ tay lên để Lục Tư Thành thắt nơ lại giúp sau đó thuận thế ôm chặt lấy eo anh: “Em không muốn chia tay anh chút nào, chỉ là mấy ngày hôm nay anh không để ý tới em, em cảm thấy hình như là anh giận em hoặc thấy em phiền rồi, thế nên vừa rồi mới hỏi thế, nếu như đúng là thật, thì ít nhất em muốn mình là người đá anh trước, kiểu này khiến em cảm thấy tương đối có mặt —– “Còn chưa nói hết câu.Khuôn mặt đã bị người đàn ông bóp lấy.Lời chưa nói hết đương nhiên là lại quay ngược trở về, mặt Đồng Dao bị bóp đến biến dạng ngẩng lên nhìn Lục Tư Thành, anh đang cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.“Mặc dù giải mùa xuân vào được đến chung kết, nhưng cũng đã thua bốn năm trận vòng ngoài, trận chung kết cũng để thua, chứ không giống hiện tại đấu đến tận bây giờ cũng chỉ thua mỗi một mình YQCB, thua CK mới là chuyện khó có thể chấp nhận được—— Sao em có thể nói lúc trước đội rất tốt còn bây giờ thì thụt lùi? Em đúng là xen vào chuyện của người khác, nhưng đã rất lâu rồi bọn anh không tham gia mấy cái hoạt động thương nghiệp vớ vẩn gì đó; Em khoa tay múa chân với cái giới này, nhưng hiện tại hầu như đội nào cũng có lệnh giới nghiêm, tất cả các thành viên đều đã dần quen và đi vào nề nếp; Trước đây anh chỉ huy luôn phải cân nhắc xem bước tiếp theo nên phải làm như thế nào, hiện tại anh đã cảm thấy dễ dàng hơn nhờ có sự trợ giúp của đồng đội, họ đề nghị họ thắc mắc họ đưa ra cái nhìn bao quát hơn từ đó có thể đưa ra được sự lựa chọn tốt hơn, mặc dù quá trình học và luyện tập khả năng phản ứng rất vất vả, nhưng đây là sự tiến bộ, khi những người khác đều đang tiến bộ, anh cũng cần phải tiến bộ thì mới có thể giữ vững phong độ dẫn trước người khác; Em là yêu tinh phiền phức không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng những lời em nói đều đúng, em nói xong những lời đó, ban quản lý của CLB có chỉ trích gì em không? Không có, điều đó chứng minh những lời em nói đều đúng; Còn việc fan cuồng giận em gửi cả lưỡi dao đến khiến em bị thương, chuyện này chẳng lẽ lại là lỗi của em?… Còn thiếu cái gì chưa nói nữa không?”“…”Đồng Dao ngẩng đầu, hơi mở miệng, mông lung nhìn Lục Tư Thành: Từ sau lần bị giáo dục trong phòng nghỉ do chuyện Showgirl, đã rất lâu rồi cô không thấy Lục Tư Thành nói nhiều như vậy.Đáng sợ nhất là, sau khi anh nói xong còn hỏi cô: Có thiều cái gì chưa nói không?… … … … Không có.Nhưng mà anh thì hình như nói hơi nhiều rồi đấy.Đồng Dao hé miệng nhưng lại không lên tiếng, Lục Tư Thành đưa tay lên đầu cô, vuốt vuốt mái tóc ngắn vẫn còn ướt vì vừa gội xong, cúi đầu khẽ hôn lên mí mắt sưng đó của cô: “Nếu như không có, thì đến lượt anh.”“…”“Rõ ràng là anh chọn tướng sai, là anh chỉ huy không đúng khiến trận đấu trở nên khó khăn hơn, không liên quan gì đến em cả nhưng lại hại em phải hứng một tràng mắng chửi—- Lúc trước anh tràn đầy lòng tin giáo dục em, giống như mình là một nhân vật không tầm thường, chỉ cần làm theo lời anh nói là sẽ không sai, thế mà bây giờ lại biến thành thế này, anh cảm thấy… ” Lục Tư Thành dừng lại, “Rất mất mặt.”… Mất mặt?… Lục Tư Thành cảm thấy mất mặt?… Mặt trời hôm nay mọc ở hướng Tây à, lạ lùng ghê!Đồng Dao dựng lỗ tai lên, bình tĩnh không tiếng động nhìn người đàn ồng—– Cảm nhận được những nụ hôn nhẹ nhàng của anh rơi xuống trán, chóp mũi, mí mắt, khóe mắt, hai gò má, khóe môi…Giọng nói của trở nên nhỏ hơn: “Sau đó lại xảy ra chuyện em bị thương, lúc ấy anh rất lo, cũng rất tức giận—– Nhưng dù muốn phát giận cũng chẳng biết trút lên ai… ““Thế là anh trút lên em.”“Anh không có.”“Vậy tại sao mấy ngày nay anh không để ý tới em?”“… …Bởi vì anh vẫn luôn muốn em lên sân thi đấu, bởi vì anh giận đến choáng váng đầu óc, thậm chí anh còn không nghĩ đến việc tay em đau, có lẽ sẽ thật sự có người tổn thương em, em nghỉ một trận cũng không phải chuyện gì to tát thậm chí còn là một chuyện tốt—- Anh kiêu ngạo tự phụ, mọi chuyện đều không muộn bị chịu thiệt, kết quả là biến thành thằng điên luôn rồi, quên mất cả chuyện phải suy nghĩ cho em, ngay cả Tiểu Thụy còn tỉnh táo hơn anh.”Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng nhỏ.Hơi khàn khàn…Anh đưa tay nhẹ nhàng ấn người trong lòng ngã xuống giường—– Những nụ hôn dịu dàng cả anh rơi lên cằm và cổ cô, cuối cùng lưu luyến nơi cánh môi mềm mại nhưng có hơi lạnh buốt… Anh dùng đầu lưỡi phác họa đôi môi, làm nó trở nên ướt át, rồi nhuộm nó thành màu đỏ đẹp mắt, có chút hơi sưng.Đầu lưỡi anh luồn vào trong môi cô, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi dây dưa, bầu không khí giữa hai người trở nên hỗn loạn… không biết là ai bắt đầu, dần dần chuyển sang nặng nề hơn—-Phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.Khi cả hai thoáng tách ra, đôi mắt màu nâu của anh ánh lên sự dịu dàng, khóe mắt nhu hòa nhìn người con gái đang nằm dưới thân, bàn tay chạm khẽ vào khóe mắt ửng đỏ của cô——Cô đang nhìn anh.Trong con ngươi đen láy của cô chỉ phản chiếu hình dáng anh.Chỉ một mình anh.Lòng anh khẽ động, tình cảm trong tim phảng phất như lan ra khắp toàn thân, giờ này phút này, sự đau đớn của vết thương đang quấn băng trên cái tay đang vòng qua cổ anh của cô cũng thông qua sự tiếp xúc da thịt mà truyền đến người anh… Anh thở dài một tiếng, cúi người hôn lên môi cô: “Không phải không muốn nói với em, anh chỉ không biết nên mở miệng làm sao để em chấp nhận một khía cạnh khác của con người anh: Không phải là một người đàn ông hoàn mỹ cao cao tại thượng như em nghĩ, chỉ là một người đàn ông với rất nhiều khuyết điểm, ở thời khắc mấu chốt thậm chí còn không biết nên bảo vệ em như thế nào.”Lúc nói những lời yếu ớt này, anh tựa như một con chó cỡ lớn đang rên ư ử—-Đám lông mềm mại đó, rất đáng yêu.Biết được không phải là anh chán ghét mình mà là vì lý do ngây thơ này, tảng đá trong lòng Đồng Dao cuối cùng cũng rơi xuống, cảm thán mình đúng là suy nghĩ quá nhiều, cùng lúc đó cũng cảm thán người đàn ông nhà cô suy nghĩ cũng nhiều quá đi——-Hai người suy nghĩ nhiều cộng lại có thể tạo ra một hệ ngân hà mới luôn.Lúc này, thấy ánh mắt anh nhìn mình như đang chờ đợi phán quyết, Đồng Dao đột nhiên muốn trêu anh, nhếch môi chọc ghẹo: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, ai nói với anh anh là một người đàn ông hoàn mỹ cao cao tại thượng trong lòng em?”

Rate this post