Danh hài Minh Nhí: May mắn vì không có con ruột
Minh Nhí: “Học trò thành sao gì thì sao, chứ cũng không ai chảnh với tôi đâu”:
“Có mấy học trò chẳng nhớ nhung gì mình”
– Anh bận bịu tập tuồng, duyệt tuồng như vậy, tình hình sân khấu hẳn cũng khả quan?
– Năm nay, tôi hạ quyết tâm cho sân khấu sáng đèn từ thứ 6 đến chủ nhật mỗi tuần, những ngày còn lại tôi dạy học. Tôi đã cố duy trì nhịp độ này từ Tết đến giờ. Ở rạp, tôi cùng Thanh Thủy, Trung Dân, Thạch Thảo là những cái tên trụ cột. Ngoài ra, tôi mời thêm nghệ sĩ bên ngoài là Quang Thảo, Đình Toàn, Hương Giang, Long Nhật về tham gia nếu có tuồng.
Rạp của tôi nhỏ xíu , có 120 ghế nên bán hết vé cũng không lời bao nhiêu. Trừ hết tiền cho nghệ sĩ, công nhân viên, tiền điện… thì chỉ còn mấy triệu. Hôm nào bán được 60 – 70 ghế là vắng, lỗ 1 – 2 triệu, tôi phải lấy tiền túi bù lỗ. Nên ở đây bán được thêm 1 ghế thôi cũng mừng rồi. Nếu đặt nặng chuyện tiền nong, chắc tôi dẹp sân khấu lâu rồi.
Bây giờ có đầy kênh xem không tốn tiền nên ai chịu đến sân khấu là quý lắm, mình phải diễn hết sức, đàng hoàng. Bây giờ, bán được 10 – 20 vé tôi cũng diễn chứ hồi xưa chừng này là trả vé rồi. Thỉnh thoảng lỡ vắng quá, tôi cũng lùa học trò vô coi cho có không khí, diễn viên cũng lên tinh thần hơn.
– Minh Nhí trong nghề nổi tiếng “mát tay”, học trò toàn ngôi sao nhưng bây giờ anh có còn tự tin về khoản này?
Sau lứa Thúy Nga, Việt Hương thì tôi vẫn có nhiều học trò thành danh, như Thu Trang, Xuân Nghị, Tuấn Dũng; sau này nữa có Minh Dự, Thạch Thảo, Hữu Đặng… Tôi sợ nói mình tự tin thì hơi quá đáng nhưng mỗi lứa học trò của tôi đều có vài bạn đã có chỗ trong lòng khán giả. Điều đó làm tôi cảm thấy mình còn dạy được! (cười)
– Những học trò năm xưa giờ thành sao hạng A, họ đối xử với anh ra sao?
Hồi xưa đối xử ra sao thì giờ cũng y chang vậy. Có những chuyện rất nhỏ nhưng tôi biết, như Việt Hương được ai cho trái mít cũng nhớ tới ông thầy thích ăn mít. Những ngày lễ Tết, sinh nhật, nhà giáo, cúng Tổ… tụi nó ở nước ngoài thì thôi chứ ở Việt Nam kiểu gì cũng xuất hiện.
Mà chắc cũng không ai chảnh với tôi đâu, tại tánh tôi cũng dữ. Có cái gì không phải, tôi kêu lại la liền. La ở đây là dạy dỗ, khuyên răn chứ tôi không hồ đồ. Ai nghe thì lần sau tôi… la tiếp. (cười lớn) Ai không nghe thì thôi, tôi bỏ luôn, không chơi nữa.
Có lần đi quay chung, tôi kêu Thúy Nga ra la, Nga cười hề hề. Tiết Cương, Hạnh Thúy cũng bị la hoài. Học trò bị tôi la thì la chứ vẫn vui vẻ. Nhìn bên ngoài vậy còn trong bụng có ghét mình không thì tôi không biết. (cười)
Dù cũng có một số học trò chẳng nhớ nhung, liên lạc gì mình, kiểu tôi sống sao kệ tôi. Tính tôi cũng nhẹ nhàng, ai không nhớ mình thì tôi không quan tâm tới nữa, vậy thôi. Tôi đoán chắc cũng do tôi lên báo chỉ hay kể về một số trò này mà không nhắc tới những trò kia, vô tình khiến tụi nó buồn mình. Mà học trò tôi nhiều quá, tôi làm sao nhắc hết được. Hiện bây giờ, tôi đang đứng lớp dạy hơn 200 em, bạn thử tính coi xưa giờ tôi dạy bao nhiêu học trò?
Hối hận vì lần lỡ mắng con
Nghe nói, anh hướng con trai nuôi theo nghề sân khấu. Anh có sợ bị nói thiên vị không khi cho con trai đứng sân khấu của mình?
– Minh Khải mê nghệ thuật từ nhỏ. Hồi đó, nó theo học ở đây, tôi nhận làm con hồi 15 tuổi. Lúc đó, nó đã có định hướng sẵn rồi chứ tôi không ép con theo nghiệp của mình.
Còn chuyện thiên vị, tôi chắc chắn bạn hỏi ai trong đây cũng sẽ nghĩ rằng tôi thiên vị con thôi. Dĩ nhiên, con mình mà, tôi phải thương nhiều hơn chứ. Nhưng cá nhân tôi có thể đảm bảo không bênh vực nếu con làm sai. Có lần, Khải nó giỡn với mấy anh chị hơi hỗn, tôi la tại chỗ, xong về nhà gọi ra la tiếp. Con tôi hôm nào diễn tốt tôi khen, diễn dở tôi chê liền cho nhớ. Mới đây, đạo diễn Xuân Phước gọi mời nó đóng phim, tôi nói liền: “Nó diễn còn yếu lắm, có gì ông từ từ dạy nó nghe”.
Bên sân khấu Hồng Vân cũng vậy thôi, ai cũng nghĩ bà ấy thiên vị Bí Ngô (bé Bảo Châu). Nhưng tôi từng chứng kiến bà Vân dạy con rồi, nhẹ nhàng nhưng nghiêm lắm. Tụi tôi mà bênh con rồi ai theo làm, theo học với tụi tôi nữa?
– Trong nghề từng có trường hợp của bạn Hoài Lâm, tuy thích hát nhạc trẻ nhưng vẫn gác lại sở thích vì chiều ý bố nuôi. Hiện nay, Lâm cũng gần như không còn hoạt động. Lỡ con anh cũng vì chiều anh…
Chuyện giữa Hoài Linh và Hoài Lâm, tôi không đủ gần gũi nên cũng không biết gì mà nói. Còn thằng Khải con mình, tôi chưa từng áp đặt con điều gì trừ học thuật. Nó thích đóng kịch, đóng phim hay ca hát cũng được, tôi cho hết. Nhưng nếu đã chọn hướng đi nào thì tôi bắt nó phải theo đuổi nghiêm túc. Cái đó đúng là tôi có áp đặt, mỗi ngày nó học gì, học bao nhiêu, tập luyện thế nào…
Thật ra, tôi cũng hơi lo. Giờ “ổng” gần 19 tuổi, mấy năm nữa lớn hẳn rồi, lúc đó có bồ nữa, không biết còn nghe lời ba nữa không? (cười) Được cái giờ cũng ngoan lắm. Có lần, nó đi quay bên đền anh Linh, tôi kêu tài xế chở đi mà nó không chịu, sợ tài xế đi xa bị mệt. Trong khi nhà có xe, có tài xế riêng không chịu đi, cứ nằng nặc đòi đi xe ôm.
Phút trầm mặc của nghệ sĩ Minh Nhí khi nhắc đến con.
– Nhiều ông bố bà mẹ thời xưa sống thiếu thốn nên cứ mang tâm lý bù đắp, con muốn gì được nấy. Còn anh thì sao?
Trời, tiền đâu ra? (cười) Tôi có phải tỷ phú đâu mà muốn gì được nấy. Tiền nó đi đóng phim được bao nhiêu chuyển vô tài khoản cho tôi giữ hết, khi cần xài thì xin rút lại. Nhiều lúc nó xài hết, rút lố, tôi cũng đưa như bình thường. Chủ yếu là tôi dạy con cách xài tiền chứ cha con có gì mà tính toán.
Có lần, “ổng” xin rút khoản tiền lớn lắm, 17 – 18 triệu gì đó, tôi la cho một trận. Tối hôm đó, hai ba con giận, không nói chuyện với nhau. Tôi nghĩ bụng chắc ba ruột hay bà nội nó cần tiền chứ bình thường nó có tiêu xài gì đâu.
Hai ngày sau đó, tôi đi quay xong, ghé sân khấu thì tự nhiên thấy vắng hoe, không có “ma” nào. Tôi bèn về nhà. Hóa ra, tất cả tụi nó đã tập trung ở nhà trang hoàng, chuẩn bị mọi thứ làm sinh nhật cho tôi. Quà có đủ hết, từ túi xách, giày dép, dây nịt… Tôi chợt hiểu vì sao hôm trước “ổng” xin rút mười mấy triệu. Bạn ơi, tôi hối hận vì lỡ la nó quá trời…
– Có bao giờ, anh “gợn” chuyện con đẻ – con nuôi không?
Thực tâm, tôi thấy may mắn vì không có con ruột. Trong nghề, nhiều đứa kêu tôi bằng “ba” lắm nhưng tôi chỉ có đứa con là thằng Khải thôi. Vì thế, có bao nhiêu tình thương tôi dồn cho nó hết. Hồi nó mới dọn về, mấy chị em, con cháu trong nhà cũng chưa chấp nhận chuyện này. Tôi nói trước mặt mọi người rằng tôi đã nhận con rồi thì nó là con cháu trong gia đình. Dần dần, một phần nhờ cách nó sống mà mọi người cũng quen, yêu thương nó.
Nếu tôi có 2, 3 đứa con ruột rồi thì chắc tôi không nhận con nuôi đâu, nhiều cái phức tạp lắm. Tôi có mình nó là con, thương như con ruột vậy đó, cũng không có đứa nào ganh tị với nó.
“Bây giờ, không lẽ tôi lẽo đẽo theo tụi nó kể chuyện hồi xưa, bạn nhìn giống điên không?”, nghệ sĩ Minh Nhí thẳng thắn.
Tiếc thời vung tiền quá trán, mấy trăm cây vàng không biết giữ
– U60, anh mong gì ở con?
– Tôi chỉ mong mai mốt nó lớn lên được sống như những gì nó ước muốn. Nó mê nghề, diễn thì chưa hay nhưng chịu khó lắm, nếu may mắn được khán giả để ý thì mừng quá. Giả dụ tôi được sống tới trăm tuổi, chỉ muốn thấy nó vui vẻ hoài. Tính nó bị cái hay tủi thân. Hồi đóng phim đầu tiên, bị đạo diễn chê, “ổng” ra xa xa kiếm một góc ngồi khóc, xong vô quay tiếp. Vậy mà về nhà không chịu kể cho ba nghe, mãi sau này mấy người trong đoàn nói tôi mới biết.
Người ta đi đóng phim có đại gia đình theo, ông bà cô chú anh chị đi một xe. Còn nó đi có một mình cũng tủi thân, may mà giờ hết rồi. Tôi thời gian đâu mà đi tò tò theo. Nhưng cái chính là tôi muốn con phải biết tự lo cho mình. Tôi đâu biết ngày mai mình ra sao nên lỡ một ngày nào đó không còn ba thì nó vẫn phải sống, phải làm nghề thôi. Dĩ nhiên, tôi cũng sắp xếp hết rồi, có gì đi nữa thì nó vẫn sẽ ổn thôi.
– Còn anh, anh mong gì nhất cho mình?
(cười) Mong nhiều lắm, mong tiền nong đủ xài, đừng thiếu nợ là được. Mong sân khấu sáng đèn, học trò đông đúc hoài. Tôi cũng mong mình còn sức khỏe để làm việc, mỗi ngày đi làm về thấy thằng con vui vẻ, không buồn phiền gì.
Nhiều người hỏi tôi sao không bỏ tiền ra làm phim như mấy cái web-drama. Tôi già rồi, giờ lấy tiền làm cho học trò thôi chứ làm cho mình cũng để làm gì đâu? Tên tuổi, vinh quang gì hồi xưa mình cũng trải qua hết rồi, tôi không bon chen, ham hố gì cao sang nữa. Mỗi ngày trôi qua với tôi cứ bình thường, đều đều như vậy là đủ lắm rồi.
– Tôi thấy anh cứ nhắc đi nhắc lại chuyện phải tính toán hợp lý, đừng để nợ nần. Anh đang tiếc cho thời trẻ vung tiền khét tiếng?
(cười lớn) Trời, tôi tiếc hoài đó chứ! Nhất là đống tiền tôi vung qua cửa sổ. Nhiều lúc ngồi không, tôi nhớ hồi đó mình có mấy trăm cây vàng, phải bây giờ giữ lại được 10 cây thôi cũng đủ tiền làm nhiều thứ rồi.
Nhà tôi hồi xưa dài 26m. Lúc về Việt Nam, tôi không còn việc làm, có đồng nào trong túi đâu. Thế là đành bán đứt 11m phía sau, người ta mua lại xây lên 2 cái nhà. Bây giờ, tôi có tiền cũng không mua lại được 11m đó. Chiều nào tôi đi ngang cũng đứng nhìn, tiếc hùi hụi, giá mà lúc đó tôi cầm cự được.
Mà tôi tiếc vậy chứ tính tôi thực tế lắm, chỉ biết sống cho thực tại thôi. Tôi mà cứ sống trong quá khứ, không biết chấp nhận thực tại chắc sớm bị khùng rồi. Hồi xưa, tôi thuộc dạng hét ra lửa, tên tuổi nổi rần rần. Tụi học trò hồi đó mình phải cho tiền ăn, bây giờ còn nổi hơn mình thời trẻ mấy chục lần!
Trấn Thành hồi tập mấy tuồng đầu bị chê lên chê xuống, tôi có quen biết gì đâu nhưng nhảy vô bênh liền. Vậy mà nó quý, hồi xưa rủ tụi tôi, Hữu Nghĩa diễn xong qua nhà nó chơi hoài. Trường Giang hồi đó cũng vậy. Có ai ngờ tụi nó bây giờ nổi dữ vậy đâu. Thành lâu lâu cũng nhắn tin hỏi thăm “thầy Minh”, ra sản phẩm đều có mời tôi. Hồi tôi mua xe là mua bên gia đình chồng em gái nó. Tôi alo một tiếng là được giảm trăm mấy triệu.
Mỗi người một thời, Tổ lấy cái này thì cũng cho cái kia. Trừ khi bây giờ tôi vô danh, đói khổ, bị khinh khi quá thì chắc cũng buồn và nhớ thời xưa đó. Trong khi giờ tôi qua thời rồi mà người ta nhắc tên tôi vẫn còn sự tôn trọng nhất định. Thế là mãn nguyện lắm rồi, đừng tham.
Gia Bảo
Ảnh, clip: Minh Tuyền
Nghệ sĩ Minh Nhí có giàu như lời đồn?
Hầu như không bao giờ khoe danh khoe của nhưng đẳng cấp của Minh Nhí trong nghề lẫn độ tiêu tiền được ví như những giai thoại.