Cao Bá Quát và Nguyễn Văn Siêu

Nguyễn Văn Siêu thuở bé có nhà ở Hà Nội, ở chỗ trước đây là phố Án sát Siêu. Hồi ông còn chưa đỗ đạt, nhà rất nghèo, thường có mở trường dạy học ở ngay nhà.

Một hôm, Cao Bá Quát từ Bắc Ninh sang chơi Hà Nội, đi ngang một nhà nghe có tiếng bình văn, liền bước vào đứng xem. Quát thấy thầy độ trạc 25, 26 tuổi, đang ngồi trên một cái chõng tre, đã cũ kỹ xiêu vẹo, còn học trò ngồi ở chiếu rải giữa sàn nhà. Quát bấy giờ cũng chỉ mới chừng 16, 17 tuổi, đứng nghe thầy giảng một cách tò mò. Bỗng Nguyễn Văn Siêu nhìn ra trông thấy, liền hỏi vọng:

– Anh kia đi đâu mà thơ thẩn thế?

Quát đáp:

– Tôi là học trò muốn xin vào học với thầy.

Siêu nói:

– Có phải học trò thì hãy đối thử một vé đối đã nhé.

Rồi Siêu đọc: Tiên sinh toạ tịch thượng, cót chi két, két chi cót, cót cót két két. (Ông thầy ngồi trên cái chõng xiêu vẹo, nó kêu cót két mỗi khi thầy cựa quậy)

Cao Bá Quát đối lại ngay: Tiểu tử nhập đình trung, thẩn chi thơ, thơ chi thẩn, thẩn thẩn thơ thơ.(Học trò vào trong sân đứng thẩn thơ ngơ ngác nhìn)

Nguyễn Văn Siêu rất phục, hỏi ra mới biết là Cao Bá Quát người mà Siêu đã nghe đồn học giỏi từ lâu. Từ đó, hai người hay đi lại đàm luận sách vở thời thế với nhau, không mấy chốc trở thành đôi bạn tri âm.


                                                                                                                     (Sưu tầm)

Rate this post