Truyện Ngắn Của Huyền Trang Bất Hối – Muốn đàn ông yêu mình, tốt nhất đừng để họ biết mình yêu họ hoặc đừng nên… – Wattpad

                                    

Truyện Ngắn: "Muốn đàn ông yêu mình, tốt nhất đừng để họ biết mình yêu họ hoặc đừng nên yêu họ".
...
Cô lười biếng chui ra khỏi khăn, nhìn đồng hồ đã là mười một giờ trưa, nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo. Đứng trước tủ quần áo, cô nhìn những chiếc váy đầy màu sắc bên trong, cuối cùng không đắn đo lấy ra một chiếc váy đen ôm sát, phần cổ khoét sâu lộ ra khuôn ngực đầy đặn.

Ngồi trước bàn trang điểm cô thuần thục tạo ra những đường nét sáng tối vừa đủ. Khuôn mặt được phủ một lớp phấn mỏng, cô make up theo phong cách rất tây, bờ môi phủ một lớp son nâu trầm, mái tóc dài buông xõa khiến cô càng thêm gợi cảm.

Hôm nay cô có hẹn đi ăn cùng đám bạn,còn đặc biệt hơn nữa là đứa bạn cô nói sẽ giới thiệu cho cô một người. Là người anh xã hội của nó.

Cô cũng cảm thấy bản thân mình hai năm qua đã quá cô đơn, lúc này cũng nên thử yêu thêm một lần.

....
Cô đến quán cafe đã là mười hai giờ trưa, bên trong quán không khí yến tĩnh, mọi người đều dùng âm lượng vừa đủ để đối thoại. Cô lên tầng hai, phòng ăn được đặt sẵn, phòng VIP 1. Nhân viên mỉm cười chuyên ngiệp cúi gập người mở cửa cho cô.

Cô gật đầu, cười khẽ: "Cảm ơn".

Vừa mở cửa đập vào tai là tiếng cười ròn rã của nhiều tạp âm hòa chung, thấy cô, hai đứa bạn lập tức đứng lên kéo tay.

"Mày làm gì lâu thế, vào đây ngồi".

Lúc này cô mới thấy trong phòng ngoài hai đứa bạn còn có thêm hai người đàn ông lạ mặt.
"Ngồi bên phải là bạn trai tao, bên trái là người tao nói với mày đấy". Vi Hạ nói thầm vào tai cô.

Cô di chuyển tầm mắt sang vị trí bên trái, người đàn ông này cũng đang nhìn cô, anh ta mặc một chiếc sơmi đen, trên tay là chiếc đồng hồ rolex chói mắt, mái tóc được vuốt lên cầu kỳ, không phải nói quá, nhưng người đàn ông này thực anh tuấn. Cô không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả, nhưng anh ta là người đàn ông có nét đẹp lạnh lùng mà cô lại có cảm giác ấm áp.

Hai đứa bạn kéo cô vào vị trí bên cạnh anh ta, cô từ chối nhưng không thể, đành bất lực ngồi xuống.

"Giới thiệu với mọi người, đây là bạn thân em, An Tịnh". Vi Hạ vui vẻ giới thiệu.

"Còn đây là anh Tùng".

"Chào em". Anh nhìn cô, mỉm cười nhẹ.
Cô gật đầu khẽ, lịch sự đáp: "Chào anh".

Bữa ăn trôi qua trong không khí dễ chịu, mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Cô và anh cũng nói qua lại nhưng không nhiều vì hai người vẫn còn một sự ngại ngùng không nhỏ.
Kết thúc bữa ăn, cô vẫy taxi trở về nhà, anh cùng bạn đi một xe, hai đứa bạn cô cũng đi chung một xe.

Mở cửa vào nhà, túi sách vứt sang một bên, vừa đi vào phòng ngủ vừa cởi áo như một thói quen. Đột nhiên điện thoại báo tin nhắn, cô mặc độc một chiếc áo lót đi ra phòng khách, lục điện thoại trong túi sách, một dãy số lạ. Cô bấm xem.

"Em về nhà an toàn chứ?".
Cô suy nghĩ một hồi, nhắn lại.
"Vậy anh nghĩ có an toàn hay không?".
Rất nhanh có tin nhắn đáp lại.
"Còn trả lời được chắc chắc là an toàn".
Cô bật cười, rất thú vị, người này nói chuyện khiến cô rất vui vẻ.
"Em về nhà rồi, còn anh?".
"Anh cũng thế, an toàn như em".

Rate this post