Thơ Nguyễn Thị Thùy Linh | Văn Việt
1. Mùa thu, tôi rất vàng
Mùa thu, tôi rất vàng
Đừng chạm vào tôi dễ rụng
Bàn tay như cuống lá
Bỏ sót tay người trần gian
Người mê, mê hết đời
Nhịp nhàng đưa tôi gánh cũ
Mà tôi, tôi trót rời
Nửa hồn xanh cuối ngày qua
…
Vẹn nguyên, người nói vẹn nguyên
Mặt trăng bên trời khuyết lẹm
Mùa thu, tôi bóc mình
Bầu ngực nào giá lạnh giữa đài sen
…
Ngủ quên
Tôi đã ngủ quên trên mấy triền đồi
Để cho lá rụng
Để đời phôi thai
Bước chân người sẽ cũ sớm mai
Có nghe tôi quét lá trên hai dấu giày.
2. Em đi qua ngách sáng
Đóa thanh long vừa mở
Trên chao đèn khô sương
Em tỉnh, mơ. Lành, vỡ
Làm chú tiểu hoang đường
Nhà sư ngồi bên cỏ
Vuốt từng sự sống nhàu
Em thấy chăng? Gió gãy
Em thấy chăng? Hương đau
Trên tai con bướm nhỏ
Nghe bình minh về chiều
Em có thành La Hán
Ôm những khúc sen tan
Em đi qua ngách sáng
Con đường cũ một phần
Em qua tôi, chút thoáng
Con hạc đắp phù vân
Tôi lên rêu cửa miệng
Không gọi em, gọi em
Em đi qua ngách sáng
Tôi theo sau. Tối om.
3. Nước đọng dưới câu Kinh cuối
*
Lá thơm đã bốc hương trong lễ tắm Phật
Đoàn người dỡ bóng tối từ tay áo, hốc tai và miệng
tiến đến thau nước lớn
như bầy dơi vừa dời bỏ những giấc mơ nhá nhem
*
Ngọn nến cao hơn khi đốt sáng
Những ngôi sao giáng trần dưới búp sen
Vừa nhấp nháy vừa gội rửa
*
Từng bàn tay nâng lên gáo nước thơm nhỏ
như nâng lên quả tim run rẩy của mình
kỳ cọ và tắm táp nó
trong những lời tụng ca bất tận.
4. Chiếc giường vũ trụ
Đặt mình nằm xuống
Anh và em cùng quay về một hướng
Cùng cong người
Một vầng trăng khuyết hiện ra trên giường
Ánh neon ngập ngừng
Ta đang sáng trên châu lục nào
Một nửa nào của ta đang quay vào tối
Dưới gậm giường
Trái đất say ngủ chưa
Hơi thở hai ta lạnh rớt xuống tiếng tru từ một đỉnh đồi
Em quay lại
Muốn ghép thành trăng tròn
Con sói đêm đang chờ nuốt một ảo ảnh cô độc
Nhưng ánh đèn neon đã tắt.
5. Khoảnh khắc sống
Tôi quay lại căn phòng sau nhiều ngày
Thấy mình ngồi đây và khóc
Tôi đang là linh hồn hay thể xác
Người ngồi khóc kia là phần xác hay phần hồn
Khóc trũng thành hai hồ nước trên đầu gối
Tôi sờ mắt mình thấy tạnh khô
Tôi đi tiếp sang căn phòng bên cạnh
Thấy mình ngồi ôm khúc ruột của mình
Nó cháy nhè nhẹ trên những ngón tay bằng diêm đỏ
Sờ lên bụng thấy những con sóng đang phẳng lặng
Năng lượng nào giữ tôi chưa rời những căn phòng ấy
Dù tôi đã đi xa hơn hàng vạn căn phòng
Đặt một nhành hoa lên những điều đã qua
Tôi không thể trò chuyện với chính mình lúc đó
Liệu tôi có nhìn thấy mình khi ngủ
Một cái tôi khác sẽ đứng dậy và nhìn chằm chằm vào tôi khi ấy
Nó sẽ ráo hoảnh và thanh thản như tôi đang nhìn về những khoảnh khắc này
Như người tỉnh dậy sau một giấc mơ lơ lửng.
6. Trăng vẫn vàng cả khi không có tôi
Đêm xuống như phin lọc café
Trái chín cuối cùng đã rụng
thành giọt đắng ngắt trên lưỡi của thần mất ngủ
Ai, ai sục sạo trong giấc mơ của tôi
khi nằm mộng với đôi mắt thức
vẫn tồn tại những tên trộm giấc mơ không đầu không chân
chúng luồn qua tôi như lũ giun và đùn lên những
thớ đất đã chết khô!
Dưới trăng loài mèo đang catwalk
Loài mèo khoác y phục của tôi
Da thịt và xương cốt tôi phải thả lỏng
Đó! Ừ! Phải rồi! Hãy bước đi như thế!
Những cái cây vỗ lá rào rào
Tôi vẫn thường ngủ bằng đôi mắt kẻ khác
Mộng du bằng bốn cái chân mèo và kêu ngoao ngoao
quanh những giấc mơ không đầu cuối
lại hít hà và bỏ đi nơi khác
Các bộ tộc lần lượt trong bóng đêm sinh sản
Côn trùng kêu ran quanh những chiếc giường bằng đất
Tôi vừa đẻ đau một mặt trăng đẫy tuần
Nó cất tiếng chào đời bằng nguồn ánh sáng mới mẻ
lau khô những bước chân mèo, và
vẫn vàng thật vàng cả khi tôi không còn ở đó.
7. Phép thiêng
Suỵt! Con chim mới chuyền cành
Ngón tay gió đã lùa nhanh bốn mùa
Suỵt! Sương đang rót vào mưa
Lời ca tí tách chớm vừa non tơ
Suỵt! Na mở mắt đúng giờ
Dấu hoa như mới ban sơ cuối rừng
Suỵt! Áp tai mặt đất rung
Rễ dâng nhựa chín ngầm nung mặt trời
Suỵt! Mây. Suỵt! Cát. Suỵt! Tôi
Xoay tròn rubic vẫn ngồi lập phương.