Nguyệt Lạc Thiên Nhai
Chúng
ta lấy thân làm lá chắn, che chở cho từng cành cây ngọn cỏ của quốc thổ sau
lưng, cho đến khi thân này hóa thành yên vụ.
Ta
thưởng thức tài năng của người, hùng tài vĩ lược của người. Nếu như không phải
gặp nhau trên chiến trường, ta nguyện cùng người kết thành tri kỉ, nâng chén bầu
bạn thâu đêm. Tiếc
thay, ta và người lại binh nhung tương kiến. Lập trường khác nhau, đao kiếm
không có mắt, ta biết trận này khó bảo toàn tính mạng, chỉ có thể nói với người
hai từ: Bảo trọng.
Nếu
người không đang tâm sát hại ta, sau này ta nhất định sẽ trở thành kẻ địch lớn
nhất của người. Hận nước thù nhà, há có thể nói buông là buông được?
“Nàng hãy nhìn xem,
ngoài kia tinh không đẹp đẽ biết bao. Nàng thật sự muốn vì một chút bóng tối mà
từ chối toàn bộ ánh sáng của nhân gian hay sao?”