Ngoại Truyện Nợ em một đời hạnh phúc: Thời gian đẹp nhất là khi yêu em – Thời gian đẹp nhất là khi yêu em – Wattpad

                                    

#beta: Vy

Từ trong phòng tổng giám đốc đi ra, thư ký Đỗ Mẫn cảm thấy sắc mặt hôm nay của Tổng giám đốc rất khó coi. Cuộc họp của các quản lý cao cấp định kỳ cũng không có thư ký làm tốc ký, chỉ nói qua một số điểm chung, cũng không thảo luận một vấn đề trọng điểm nào.

Đỗ Mẫn tuy mới làm ở công ty được hơn một năm nhưng đối với tính cách của vị tổng giám đốc này thì cũng hiểu đại khái.

Hắn không phải dạng người mà hỉ nộ ái ố, buồn vui đều thể hiện ra ngoài, trên khuôn mặt luôn giữ nụ cười ôn hòa khiến cho người ngoài nhìn vào sẽ có một cảm giác đây là một con người dễ gần. Có lẽ vì nguyên nhân là người dễ gần nên tác phong làm việc cũng rất thoải mái. Công ty tuy vẫn theo nếp cũ là một công ty về công thương nghiệp nhưng nhìn toàn cảnh môi trường làm việc của nhân viên trong công ty thì dường như cảm nhận một ít phong cách của dân IT chuyên nghiệp. Hơn nữa Tổng giám đốc tuổi còn trẻ, tác phong hòa nhã, đặc biệt là trong cuộc họp tổng kết hàng năm vào năm ngoái đã cùng một số quản lý trong công ty khiêu vũ khiến cho mọi người cảm thấy rất vui vẻ, đặc biệt là các nhân vân của công ty.

Một vị tổng giám đốc luôn thân thiện như vậy, luôn có vẻ mặt không hờn giận, mà hiện tại lộ vẻ mặt như vậy chứng tỏ vấn đề tương đối nghiêm trọng. Đỗ Mẫn không cần phải lo lắng lâu vì hôm nay là ngày thứ 5, vào buổi chiều khoảng 3h tài xế của Tổng giám đốc như thường lệ đưa đến một cậu bé. Khi cậu bé vừa bước chân vào phòng thư ký, tất cả mọi người không khỏi thở phào một tiếng, tuy cậu bé này còn nhỏ tuổi nhưng rất lẽ phép và chu đáo. Cậu bé vừa mới tới đã chắp tay sau mông, mồm miệng nhanh nhảu chào hỏi mọi người, “Cháu chào dì Đỗ, dì Triệu, dì Lục."

Triệu Phỉ đã kết hôn và cũng đã có một đứa con, tất nhiên rất thích trẻ nhỏ, cho nên khi nhìn thấy cậu bé thì cười đến nheo cả mắt lại, “Bình Bình tới rồi sao? Dì giúp cháu gõ cửa.”

"Chú hai của cháu đi đâu rồi sao?"

“Không có, Tổng giám đốc đang đợi cháu."

Triệu Phỉ nắm lấy tay của Bình Bình dẫn cậu bé tới cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, nhấc tay nhẹ gõ vài cái, nghe được Tổng giám đốc nói, “Vào đi" thì mới mở cửa, “Tổng giám đốc, Bình Bình tới."

“Cháu chào chú hai."

Triệu Phỉ cảm thấy giọng nói nhẹ nhàng kia giống như đã xua đi đám mây đen trên khuôn mặt của Tống giám đốc trong giây lát, chỉ thấy Thịnh Phương Đình cười đứng lên, nắm lấy tay của Bình Bình dẫn cậu bé đến ngồi trên ghế. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho đứa cháu yêu thì mới hỏi, “Cháu muốn uống gì? Sữa tươi hay là nước trái cây."

“Cháu không khát, cảm ơn chú hai."

Thịnh Phương Đình gật gật đầu, Triệu Phỉ hiểu ý liền ra ngoài. Ánh mắt của Bình Bình vụt sáng lên, nhìn chăm chăm vào màn hình vi tính trên bàn, trên đó đầy các số liệu và các loại biểu đồ, Thịnh Phương Đình thấy thế liền hỏi cậu bé, “Cháu thấy cái gì?"

“Số liệu của kế hoạch tiêu thụ tháng năm."

“Trọng điểm?"

Bình Bình vươn ngón tay trỏ, vẻ mặt chăm chủ chỉ ra điều quan trọng nhất trong đó, “Cái này có vấn đề, Trung Hoa đại lục rất rộng lớn, chúng ta cần phải cân bằng số tiền đổ vào thị trường Đài Loan, cũng như số tiền đổ vào Hương Cảng. Phía Đài Loan có tất cả là 16 đối tác, trong khi đó số tiền hợp tác đã nhận được từ 16 đối tác, có hai đối tác ở Hương Cảng cũng đã thực hiện, chúng ta bị tổn thất về tỉ số hối đoái, đây chính là điều bất thường."

Rate this post