Duy Mạnh kể về người bố ít nói và anh trai kinh doanh điện

{keywords}{keywords}

Clip phần 1 cuộc trò chuyện của Duy Mạnh

Nhà báo Hà Sơn: Vốn là cậu bé chỉ đứng ngoài sân nhặt bóng nay đã là một cầu thủ được nhiều người biết đến với nhiều thành tích, sự ghi nhận đóng góp cho chiến tích của đội tuyển quốc gia Việt Nam. Nếu nhớ lại tuổi thơ, điều gì khiến bạn nhớ nhất?

Cầu thủ Duy Mạnh: Tất cả chúng ta ai cũng có tuổi thơ, em cũng giống như rất nhiều bạn khác nghịch ngợm, ham chơi và có sở thích đam mê trái bóng từ rất nhỏ. Tuổi thơ của em sau mỗi giờ tan trường thường tìm đến trái bóng. Đến thời điểm bây giờ niềm đam mê đó vẫn rực sáng trong con người em.

Nhà báo Hà Sơn: Trẻ con mà thích cái gì quá hay bị cuốn theo nó, ví dụ như tôi thủa bé cũng vì thích đánh đáo, nhẩy dây, chơi chuyền mà phải nhận bao trận đòn, còn bạn, có phải trả giá cho đam mê bằng những trận đòn?

Cầu thủ Duy Mạnh: Em chưa bao giờ đi đá bóng mà bị đánh cả chị ạ. Chỉ có ham đi chơi với bạn bè thì bị đánh đòn, nhưng đó là những trận đánh người thân dạy cho mình biết đâu là đúng đâu là sai thôi. Như vậy mình sẽ nhớ hơn giờ giấc chơi và phải về nhà. Về đá bóng mẹ em rất đồng ý, khi em được Sở thể thao Hà Nội nhận để bắt đầu sự nghiệp bóng đá chuyên nghiệp từ khi 10 tuổi mẹ cổ vũ nhiệt tình.

Em mê trái bóng từ khi rất bé, cũng là niềm ảnh hưởng lớn đối với em khi có một người anh trai đã luôn dìu dắt, gieo một tình yêu với trái bóng vào đầu em từ khi rất bé. Từ những trận đấu bóng đá ở trên TV hay những trận bóng trong làng trong xã, thôn, trường học,… những trận đấu trên sân gạch sân bê tông và đá bóng nhựa thật sự đó là những tuổi thơ không thể nào quên được của em.

{keywords}

Nhà báo Hà Sơn: Anh trai gieo tình yêu bóng đá nhưng rút cuộc chỉ Duy Mạnh trở thành cầu thủ chuyên nghiệp còn anh thì không?

Cầu thủ Duy Mạnh: Dạ vâng, anh trai của em không thành cầu thủ chuyên nghiệp nhưng em bị ảnh hưởng bởi anh trai của mình ở niềm đam mê bóng đá. Nếu trong làng trong xã anh cũng là một người chơi bóng tương đối tốt nên từ khi còn bé, em hay đá bóng với anh trai và các bạn cùng trang lứa.

Nhà báo Hà Sơn: Anh trai của bạn bây giờ đang làm nghề gì? Anh ấy vẫn làm một người bạn về tinh thần dõi theo ủng hộ bạn trong con đường sự nghiệp bóng đá phải không?

Cầu thủ Duy Mạnh: Thật ra không chỉ riêng anh trai mà gia đình luôn ủng hộ những bước đi trong sự nghiệp của em như mẹ, bạn bè người thân. Hiện tại anh trai em đang làm công việc kinh doanh liên quan đến điện. Đến bây giờ tuổi tác của anh không được khỏe mạnh như hồi trẻ, anh cũng đã có gia đình và thể trạng con người cũng đã phì ra một chút nhưng niềm đam mê bóng đá của anh từ ngày xưa đến giờ vẫn vậy. Anh vẫn có thể chơi bóng nhưng không còn tốt như ngày xưa nữa.

Nhà báo Hà Sơn: Bạn mới nhắc đến mẹ và anh trai, tôi chưa thấy bạn nhắc đến bố, vì sao vậy?

Cầu thủ Duy Mạnh: Thật ra bố em là người ít nói và rất hiền. Tuy nhiên mỗi bước đi của em bố đều theo dõi sát sao. Trước mỗi giải đấu hay những trận quan trọng bố nhắc nhở rất ít nhưng mỗi câu của bố em đều rất thấm nhuần. “Con hãy cẩn thận, giữ gìn chân cẳng đừng để chấn thương, cố gắng ăn uống nghỉ ngơi thật tốt để có thể thi đấu tốt” – đó là những lời bố luôn căn dặn em từ khi em chơi bóng còn nhỏ đến bây giờ. Bố em nói ít nhưng luôn cho em cảm giác ông luôn ở bên, dõi theo từng bước đi của mình. Nó giống như một điểm tựa về tinh thần.

{keywords}

Nhà báo Hà Sơn: Tôi được biết là ngày xưa khi còn nhỏ bạn tham gia đội bóng cùng Quang Hải và trong một trận đấu không biết do Quang Hải hay ai đó đã phạm lỗi khiến Duy Mạnh phải rời sân. Ký ức trận đấu đấy ở lại trong bạn không?

Cầu thủ Duy Mạnh: Thật sự đến giờ em vấn nhớ trận đấu đó giữa đội em với đội em Quang Hải, thi cấp trường tiểu học Liên Hà gặp trường tiểu học Xuân Nội trận chung kết. Trận đấu đó đáng tiếc khi em bị một hậu vệ của đội em Quang Hải phạm lỗi và bị chấn thương không thể thi đấu tiếp. Đó là điều rất đáng tiếc của cá nhân em cũng như trường tiểu học Liên Hà. Thời điểm đó trận đấu thật sự có rất nhiều kỷ niệm khi một cậu bé đã đại diện cho một trường học để đi đá giải.

Con người ai cũng có tuổi thơ và nó luôn luôn trong tâm trí mỗi người. Tuổi thơ của em có rất nhiều niềm vui cũng như nỗi buồn, tuy nhiên đó là những tuổi thơ mà đến thời điểm hiện tại khi chúng em bước qua nhìn lại thấy mình đã trưởng thành lên.

Nhà báo Hà Sơn: Lúc đó bạn phải ra sân và rơi những giọt nước mắt. Bạn khóc vì mình không được tiếp tục đá hay vì đau?

Cầu thủ Duy Mạnh: Chắc là cả hai chị ạ.

Nhà báo Hà Sơn: Mạnh này, tôi là người rất yêu bóng đá có hai trận đấu hình ảnh của bạn khiến tim tôi đập rất nhanh khi nhìn thấy. Đó là khoảnh khắc Duy Mạnh cắm lá cờ tổ quốc trên tuyết trắng và bị chấn thương rách mặt nằm máu chảy ra má. Đó có phải hai khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong sự nghiệp bóng đá của bạn?

Cầu thủ Duy Mạnh: Chị vừa nhắc lại hai khoảnh khắc mà có lẽ từ giờ đến khi kết thúc sự nghiệp nhiều năm về sau nó sẽ mãi mãi ở trong tim cũng như ở trong tâm trí em. Đó là hình ảnh trận chung kết ở cấp độ U23 diễn ra ở Thường Châu, hình ảnh em đã cắm lá cờ Tổ quốc. Thật sự đến giờ nhìn lại hình ảnh đó em vẫn rất bồi hồi và cảm thấy rất tự hào về tình yêu của mình dành cho Tổ quốc.

Và hình ảnh thứ hai là em bị chấn thương trên sân cỏ. Thật sự có nhiều trận đấu em đã bị chấn thương, lúc bị chảy máu mũi, lúc bị rách mặt, tất cả có thể bị đau về thể xác nhưng tinh thần mỗi khi ra sân luôn cống hiến cho màu cờ sắc áo, đội bóng mình đấu để hết mình. Có những chấn thương mình chịu được vượt qua em vẫn cố gắng tiếp tục thi đấu trừ khi những chấn thương quá đau đớn mới xin phép ra ngoài.

{keywords}

Nhà báo Hà Sơn: Hành động Duy Mạnh cắm cờ trên tuyết đã được tôn vinh là ”Hình ảnh đẹp nhất của thể thao năm 2018”. Lúc đó không biết là ai đã đưa cho bạn lá cờ và khi bạn cắm lá cờ cảm xúc ra sao?

Cầu thủ Duy Mạnh: Cảm xúc về trận đấu cũng rất đáng tiếc khi bị thua ở những phút cuối cùng. Tuy nhiên thầy Park cũng như ban huấn luyện và tất cả mọi người cũng động viên rằng chúng ta đã cố gắng hết mình nên không có gì phải cúi mặt và tiếc nuối cả. Thật sự khi đi tri ân khán giả mọi người gửi những lá cờ xuống để vẫy chào, bọn em cũng nhận được những lá cờ đó. Nói thật cảm xúc buồn cũng có, tiếc cũng có nhưng tự hào vì lần đầu tiên cấp độ đội tuyển của U23 Việt Nam đã vào chung kết Châu Á. Lúc đó em nhìn thấy một ngọn tuyết đã nảy ra ý định cắm lá cờ ở đó. Thật sự bây giờ nghĩ lại em vẫn rất tự hào về hành động của mình lúc đó.

Nhà báo Hà Sơn: Quay trở lại việc bạn bị rách mặt, vết sẹo giờ hình như vẫn còn?

Cầu thủ Duy Mạnh: Vâng, chấn thương ấy là khi tuyển Việt Nam gặp tuyển Irac ở Asian Cup, pha bật người đỡ bóng của em bị bạn đối phương đánh cùi trỏ vào gần mắt. Bây giờ vẫn còn một ít sẹo chị ạ.

Nhà báo Hà Sơn: Thế Mạnh có định đi là cho hết vết sẹo không?

Cầu thủ Duy Mạnh: Chắc là không ạ, để sau này nhắc mình nhớ lại chị ạ.

Nhà báo Hà Sơn: Nhưng để lại vết sẹo thì sẽ không đẹp trai bằng việc là nó cho nó biến mất đi?

Cầu thủ Duy Mạnh: Cũng không sao ạ!

Nhà báo Hà Sơn: Bạn rất thân với Tiến Dũng và Đình Trọng, cặp bộ ba xe pháo mã chắc có nhiều chuyện để nói. Thật ra tôi nghĩ bạn đang yêu em gái vợ của cầu thủ Văn Quyết, trong tương lai anh em sắp trở thành đồng hao thì phải thân với Văn Quyết hơn chứ, tại sao lại là Tiến Dũng và Đình Trọng?

Cầu thủ Duy Mạnh: Tất cả đồng đội của em mọi người đều chia sẻ với nhau những buồn vui trong cuộc sống, trêu đùa nhau. Với tất cả mọi người, em đều rất hòa đồng, riêng với Đình Trọng cùng CLB nên em cũng chia sẻ nhiều, khi tập luyện hay sinh hoạt nói chuyện giúp nhau tốt lên, cuộc sống có gì mình cũng chia sẻ với nhau. Đối với Tiến Dũng, ba anh em khi lên tập trung đội tuyển cũng rất quý mến hay nói chuyện trêu đùa nhau.

Cám ơn tất cả các bạn fan hâm mộ luôn dành tình cảm cho ba anh cầu thủ khi lên tập trung đội tuyển, đó là tình cảm quý mến. Ngoài ra đặc biệt có nhiều fan chú ý đến những lúc trên đùa của em, Tiến Dũng hay Đình Trọng, đó là những kỷ niệm rất đáng nhớ mỗi lần tập trung, đó là khi anh em còn cùng nhau tập luyện vất vả hay những lúc vui mừng khi dành chiến thắng, cũng có những lúc buồn khi gặp thất bại.

{keywords}

Nhà báo Hà Sơn: Bạn chơi thân Đình Trọng, Tiến Dũng vậy đội tuyển mỗi lần thi đấu thì sẽ ở với ai?

Cầu thủ Duy Mạnh: Ban huấn luyện luôn sắp xếp anh em cầu thủ trong đội nói chuyện với nhau để đoàn kết nhiều hơn nên cứ cầu thủ khác CLB thì ở với nhau. Ở giải U23 châu Á em ở với Văn Thanh – HAGL, mới đây ở AFF Cup lại ở với anh Huy Hùng.

Nhà báo Hà Sơn: Là bạn thân của Đình Trọng, Tiến Dũng hẳn Duy Mạnh sẽ rất hiểu ưu nhược điểm của hai đồng đội, bây giờ thử “bóc mẽ” họ xem nào?

Cầu thủ Duy Mạnh: Em nghĩ qua thời gian tất cả mọi người đều nhìn thấy, không cần phải bóc mẽ gì. Còn ưu điểm hay nhược điểm mỗi người đều có. Ai có điểm yếu gì cần phải khắc phục hay điểm mạnh gì cần phải phát huy bọn em sẽ cố gắng thực hiện trong thời gian tới.

Nhà báo Hà Sơn: Ở đội tuyển quốc gia bạn đá ở vị trí trung vệ và hậu vệ, tuy nhiên có nhiều trận đấu bạn tham gia tấn công và ghi bàn thắng. Và có những bàn thắng của Mạnh được truyền thông khen ngợi là siêu phẩm như bàn thắng sút xa trận đấu Việt Nam – Campuchia ở giải AFC cup, bạn nói sao về điều này?

Cầu thủ Duy Mạnh: Đó là trận đấu Hà Nội gặp một CLB của Campuchia ở AFC Cup, một cú sút xa mà em cũng thật sự vui mừng khi đóng góp chút công sức nhỏ cho toàn đội. Đối với mỗi hậu vệ như em luôn có tư tưởng làm sao để bảo vệ mảnh lưới của mình, có những tình huống được lên tham gia tấn công phải cố gắng ghi bàn giúp đội chiến thắng, đó là những điều tất cả cầu thủ đều mong muốn.

Nhà báo Hà Sơn: Mạnh này, bạn đã đá ở nhiều cấp độ, phải trải qua nhiều HLV vậy ai để lại cho bạn những bài học sâu sắc? Bạn có thể chia sẻ kỷ niệm với HLV Park Hang Seo?

Cầu thủ Duy Mạnh: Từ nhỏ em đã được làm việc với rất nhiều các thầy giỏi, từ khi được lên đội một Hà Nội và lên cấp độ đội tuyển. Mỗi HLV có triết lý khác nhau, cầu thủ luôn cố gắng thích nghi và làm thế nào nhanh nhất và hiểu được ý đồ của thầy và Ban huấn luyện truyền đat đến mình. Có những trận đấu mình thi đấu không thành công hay không tốt và bị loại khỏi giải đó là điều đáng tiếc của toàn đội. Nói về kỷ niệm có quá nhiều.

Thật sự thầy Park là người rất tình cảm và gần gũi, có những khi thầy sang tận phòng bác sĩ để giúp chúng em điều trị chấn thương. Tuy nhiên trên sân thầy luôn là người nghiêm khắc, có những lúc nhắc nhở, mắng mỏ để làm sao anh em cầu thủ phải nhớ hơn và tập trung hơn.

Nhà báo Hà Sơn: Bạn còn trẻ và người trẻ thường nhiều khát vọng. Trong tương lai, khát vọng nào bạn muốn chinh phục?

Cầu thủ Duy Mạnh: Là một cầu thủ trẻ chúng em luôn có nhiều khát vọng, hoài bão và mơ ước. Hiện tại ở cấp độ CLB chúng em còn rất nhiều giải đấu quan trọng như V-leauge, Cúp quốc gia hay giải đấu quan trọng ở đấu trường quốc tế AFC Cup. Đó là những giải đấu mà anh em toàn đội và BHL rất mong muốn có được vị thế cao nhất, mỗi giải đấu tham gia bọn em luôn cố gắng để có thể trạng tốt nhất để thi đấu làm sao mang lại thành công cho CLB chủ quản của mình.

Còn về cấp độ đội tuyển đối với mỗi cầu thủ trẻ bọn em luôn mong muốn thi đấu có phong độ cao nhất ở cấp độ CLB để khi được lên tập trung đội tuyển, thi đấu quốc tế mang lại kết quả thật mang lại nhiều chiến thắng nhiều niềm vui cho người hâm mộ bóng đá Việt Nam.

Trong năm 2019 ở cấp đội đội tuyển có một giải đấu rất quan trọng đó là vòng loại World Cup. Với cá nhân em luôn luôn mong mong muốn mình phải thi đấu thật tốt để có tên trong danh sách tập trung, làm sao phải cố gắng hết mình, để luôn luôn duy trì phong độ tốt, mong ước lớn hơn nữa là cố gắng hết mình để một lần nếu được vào vòng chung kết World Cup.

{keywords}

Nhà báo Hà Sơn: Bạn đá bóng giỏi lại đẹp trai, có fan hâm mộ nào khiến bạn lúng túng hay ấn tượng? 

Cầu thủ Duy Mạnh: Cũng có nhiều em bé hay bạn nhỏ để mình ấn tượng. Có những hôm về nhà có những em rất nhỏ ở trường mẫu giáo được các cô giáo dắt vào nhà xin chụp ảnh và chữ ký, em thật sự rất vui và tự hào khi năm qua mình đã làm được cái gì đó có tầm ảnh hưởng lớn để những người già hay em nhỏ cùng làng nhớ đến thân thiện nói: “À, đấy thằng Mạnh con nhà này nhà kia nó mới đi đá bóng về” hay các em vào xin chữ ký. Khoảnh khắc dù nhỏ ở đời sống nhưng em thấy rất vui mừng vì mình đã làm được gì đấy mang lại niềm vui cho người già, các em bé.

Nhà báo Hà Sơn: Đấy là những người già, em nhỏ hàng xóm của bạn thôi. Còn tôi nghĩ sẽ có nhiều cô gái khác cũng hâm mộ và thổ lộ tình cảm chứ?

Cầu thủ Duy Mạnh: Cũng có nhiều bạn nữ nhắn tin hay gọi điện nhưng em có người yêu rồi nên cũng hạn chế. Mình nghe lần 1 lần 2 nhưng không phải lúc nào cũng có thời gian để trả lời nên những lúc không nghe và không nhắn tin lại được. Tất nhiên mọi người dành tình cảm em luôn trân trọng và cám ơn, nhưng cũng không thể đón nhận tất cả.

Sơn Hà – Huy Phúc – Đức Yên – Duy Tiến
Thiết kế: Nguyễn Hằng

Rate this post