Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em – Lục Xu ~ Chương 19
ePub
Mobi/PRC
A4
A5
A6
xem thông tin ebook
Link download:
Chương 19
S
au khi nghe Từ Triệu Luân nói, dù Trình Vũ Phỉ đã suy nghĩ rất lâu nhưng cô cũng không thể nghĩ ra, không phải cô bỏ qua An Diệc Thành không nghĩ đến anh mà là cô không hiểu nổi cô có chỗ nào đáng giá khiến An Diệc Thành phải khổ tâm nhiều như vậy. Nhiều năm sau gặp lại nhau, cô và anh chạm mặt nhau là lúc An Diệc Thành đang đi tìm phòng bệnh ở viện Giản Ngưng, vừa đúng lúc cô cũng ngồi đợi ở phòng bệnh Giản Ngưng, đó chính là lần đầu tiên gặp lại của bọn họ, thậm chí vào lúc đó, biểu hiện của anh lại là hoàn toàn không biết mình, mà muốn chính cô nhớ lại để nhận ra anh, nhưng khi cô chuẩn bị rời đi thì anh lại hiện ra ở trước mặt, rồi nói với cô “Trình tiểu thư, đã lâu không gặp”, cô thấy biểu hiện như vậy, giống như anh đang muốn nhắc nhở điều gì đó.
au khi nghe Từ Triệu Luân nói, dù Trình Vũ Phỉ đã suy nghĩ rất lâu nhưng cô cũng không thể nghĩ ra, không phải cô bỏ qua An Diệc Thành không nghĩ đến anh mà là cô không hiểu nổi cô có chỗ nào đáng giá khiến An Diệc Thành phải khổ tâm nhiều như vậy. Nhiều năm sau gặp lại nhau, cô và anh chạm mặt nhau là lúc An Diệc Thành đang đi tìm phòng bệnh ở viện Giản Ngưng, vừa đúng lúc cô cũng ngồi đợi ở phòng bệnh Giản Ngưng, đó chính là lần đầu tiên gặp lại của bọn họ, thậm chí vào lúc đó, biểu hiện của anh lại là hoàn toàn không biết mình, mà muốn chính cô nhớ lại để nhận ra anh, nhưng khi cô chuẩn bị rời đi thì anh lại hiện ra ở trước mặt, rồi nói với cô “Trình tiểu thư, đã lâu không gặp”, cô thấy biểu hiện như vậy, giống như anh đang muốn nhắc nhở điều gì đó.
Chính là lúc đó sao? Anh đã nhìn chằm chằm mình.
Đối với ánh mắt của anh cô từng canh cánh trong lòng, bởi vì cô nhìn thấy trong ánh mắt đó có ý hận thù, cô không hiểu sự hận thù của anh đối với mình là đến từ chỗ nào, giữa bọn họ rõ ràng cũng không cùng nhau trải qua cái gì, thì trong lòng làm sao có chuyện gì tới mức yêu hận tình thù như vậy, anh lại còn để nỗi oán hận đó trong lòng nhiều năm nay. Thậm chí không tiếc phiền phức lớn như vậy, cố ý để cho em trai cô lâm vào cảnh khốn cùng, sau đó anh lại xuất hiện, buộc cô trở thành người đàn bà của anh, đây chính là mục đích của anh?
Cô không hiểu, cô cũng không phải là mỹ nhân tuyệt thế, có khả năng khiến một người đàn ông vì phải lấy được cô mà không từ thủ đoạn, cô không nghĩ ra, hoàn toàn không hiểu cách làm của An Diệc Thành, cô thà nghĩ rằng Từ Triệu Luân đã nói sai, chứ không phải như bây giờ, cô nghĩ mãi cũng không hiểu thấu được.
Cô đang buồn phiền, em trai của cô Trình Gia Đống lại gọi điện thoại tới.
Trong điện thoại Trình Gia Đống hỏi cô hiện tại như thế nào, ở chỗ làm ra sao, cuộc sống thì thế nào, chẳng qua cuối cùng lại cẩn thận hỏi cô, cô có thể giới thiệu bạn trai hay không, cô nói mấy câu miễn cưỡng cho qua chuyện, liền bắt đầu quan tâm tới cuộc sống của em trai mình. Chị em hai người họ cười nói qua điện thoại trong chốc lát, sau đó mới cúp điện thoại.
Nàng vuốt điện thoại di động, rất muốn gọi một cú cho An Diệc Thành, muốn biết tại sao anh lại cư xử với mình như vậy, nhưng cô vẫn còn do dự.
*********************
An Diệc Thành gần đây rất bận rộn, anh vốn muốn dùng khoảng thời gian này để ở nhà với con trai, thì hai ngày trước lại bị phái đi công tác ở nước ngoài, bây giờ vừa trở về, về đến”Hoàng Thành” thì đi đến chỗ Cố Trường Dạ báo cáo những tin tức mà anh lấy được. Nguyễn Ngộ Minh cùng Kỷ Bách Hiên nhìn đến anh, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt đồng cảm, trong đám người của bọn họ, thì An Diệc Thành thuộc dạng người làm việc bán mạng nhất rồi, luôn hối hả ngược xuôi, hàng năm không cố định, cũng không còn cách nào khác, chính vì An Diệc Thành là người quản lý mọi chuyện nên mới phiền toán như vậy.
Sau khi thấy An Diệc Thành đi vào phòng làm việc của Đại ca, Kỷ Bách Hiên nghiêng đầu tới bên tai Nguyễn Ngộ Minh, “Em đoán Tứ ca phải đi báo cáo với Hướng đại ca về chuyện của Ngũ Ca.”
“Làm sao cậu biết? Đại ca không phải đối với Ngũ ca đã……” Nguyễn Ngộ Minh mặc dù rất nhiều chuyện nhưng cũng không quan tâm quá nhiều, bình thường cũng để ý tới chuyện của người khác nhưng không đi chung một đường với họ, có điều anh cũng rất hiểu rõ trọng điểm, mấy năm trước quả thực Đại ca từng nói đáng lý ra phải quản Ngũ ca chặt chẽ hơn, nhưng không có cách nào, Ngũ ca tư tưởng lớn, hơn nữa đối với Đại ca có hiểu lầm, có tính toán tìm thời điểm để có thể thoát khỏi”Hoàng Thành”, thật ra thì thoát khỏi cũng không có khó gì, mấu chốt là cơ nghiệp của Ngũ ca phần lớn là phụ thuộc “Hoàng Thành”, cứ tùy tiện rút lui như vậy, đối với”Hoàng Thành” tuyệt đối có ảnh hưởng. Nhưng mấy năm gần đây, Ngũ ca cùng đại ca quan hệ rõ ràng hòa thuận, đã như vậy, vì sao đại ca vẫn đối đãi với Ngũ ca như thế, chuyện này hoàn toàn không hợp tình hợp lý.
“Hình như bên Lục ca cũng xảy ra chút chuyện, Tứ ca một mực phải điều tra chuyện bên Lục ca. Mấy năm nay Lục ca vẫn đi theo, ở bên cạnh Ngũ ca, bên Lục ca có vấn đề, anh cảm thấy bên Ngũ ca cạnh lại không xảy ra vấn đề gì sao?” Kỷ Bách Hiên ra vẻ mình rất có kinh nghiệm.
Vậy là có người đều muốn đối phó Ngũ ca và Lục ca, chỉ là đang nghĩ không biết đối phương sẽ nhằm vào “Hoàng Thành” hay chỉ là đơn thuần muốn đối phó với Ngũ ca và Lục ca.
Nguyễn Ngộ Minh gật đầu một cái, cảm thấy lão Bát phân tích khá có lý, lần trước Tứ ca đi công tác phải đi điều tra chuyện Lục ca, lần này phải là vì Ngũ ca, “Vậy cậu nói xem đại ca có thể nổi giận hay không?”
Liên tiếp có vấn đề, đổi lại ai cũng sẽ nổi giận, huống chi xảy ra chuyện còn là chuyện của Ngũ ca, lão Đại ca đã cảnh cáo Ngũ ca rất nhiều lần có nhiều thứ không nên dính vào, nhưng Ngũ ca cố tình không nghe, bây giờ đã xảy ra chuyện, Đại ca nhất định sẽ dựa vào đó làm thêm chút chuyện với Ngũ ca.
Kỷ Bách Hiên lắc đầu một cái, “Nhất định sẽ không có.”
“Hả?” Nguyễn Ngộ Minh không tin.
Kỷ Bách Hiên cười cười, nụ cười tràn đầy thần bí, “Anh không biết gần đây Đại ca có chuyện tốt sao?”
“Có ý gì hả!”
“Chị dâu có thai.”
Nguyễn Ngộ Minh cũng cười, “Vậy thì trong khoảng thời gian này chúng ta nhanh chóng thừa dịp tốt đem hết một lượt những chuyện khó giải thích nhất báo lại cho Đại ca……” Nói xong còn cười hắc hắc hai tiếng, chị dâu mang thai, tuyệt đối là chuyện lớn trong trời đất Đại ca sẽ không tức giận chuyện gì, Đại ca ngày ngày mong đợi chị dâu mang thai, chỉ hận không có được chuyện từ trong bụng chị dâu ngay tức khắc có một đứa nhỏ mập mạp chui ra. Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, Đại ca vốn có thái độ không tốt với chị dâu, nhưng sau khi chị dâu bị mất tích rồi xuất hiện trở lại thì thái độ của Đại ca có chuyển biến lớn, lập tức thay đổi 180°.
Kỷ Bách Hiên đẩy Nguyễn Ngộ Minh ra một bên, lại cảm thấy anh ấy nói đúng, mấy cái chuyện không tốt kia, cũng tranh thủ trong khoảng thời gian này báo cho đại ca, cũng sẽ không bị đại ca mắng, chuyện này thật tốt.
Hai vị này đoán không lầm, chính xác là An Diệc Thành đi điều tra chuyện của Lục Trạm Giang, bây giờ đang thảo luận với Cố Trường Dạ.
Cố Trường Dạ ngồi sau bàn làm việc, híp một bên mắt, cái lão Ngũ này thật là khiến người ta không an tâm, “Đã điều tra xong?”
“Đã điều tra xong, mặt ngoài là Kim gia đang động tay chân, sau lưng lại có Phùng gia làm hậu thuẫn.”
“Đây là chuyện mà lão Ngũ mình dính vào, hay vẫn là do lão Ngũ làm ra chuyện……”
“Căn cứ vào tin tức mà tôi lấy được, thì lão Ngũ mình đắc tội với người, lão Ngũ với con trai độc nhất của Kim gia tranh đoạt lấy địa bàn, hơn nữa cùng con trai của Phùng gia có ân oán cá nhân……”
“Đã như vậy, cậu cũng đừng quản nữa, để lão Ngũ tự mình xử lý chuyện này.” Cố Trường Dạ suy tư mấy giây, ” Chuyện lão Lục với chuyện này chắc hẳn không phải là chung một nhóm người đó chứ?”
“Không phải, chỉ là không loại trừ có hợp tác.” Nếu như ngay lập tức đem hai vị gia chủ của “Hoàng Thành” lôi xuống nước, nghĩ xem có thể sẽ gây ra bao nhiêu động tĩnh, ở trong đó không biết có bao nhiêu người nguyện ý chia một chén súp.
“Bỏ qua.”
Cố Trường Dạ lên tiếng, An Diệc Thành cũng chỉ gật đầu. Điều này cũng phù hợp với tác phong làm việc của Cố Trường Dạ, người nào làm ra chuyện thì người đó tự mình đi giải quyết thêm chuyện.
“Này có cần thông báo một tiếng cho Nhị Ca bên kia biết không?” Nhị ca Chu Thừa Nghiệp với lão Ngũ Lục Trạm Giang, dù sao cũng là anh em, so với mấy người kia thì quan hệ của bọn họ có thân thiết hơn một chút.
Cố Trường Dạ lắc đầu, An Diệc Thành cũng đã hiểu, chuyện này không cần tiếp tục thảo luận nữa.
**************
Lúc An Diệc Thành từ trong phòng làm việc đi ra, liền nhìn qua, đang đứng chung một chỗ thì Nguyễn Ngộ Minh và Kỷ Bách Hiên lập tức tách ra, trong lòng hắn đang âm thầm bổ sung một câu: vẽ rắn thêm chân.
Tốc độ tách nhau nhanh chóng như vậy, có lẽ còn khiến người ta hoài nghi trước đó bọn họ đã nói những chuyện không nên nói. Mà Nguyễn Ngộ Minh lại dùng cái loại ánh mắt nghiên cứu đó nhìn An Diệc Thành, vì vậy khiến An Diệc Thành thấy nhiều nhất là một giây thôi anh cũng không muốn nán lại.
Sau khi An Diệc Thành đi, Nguyễn Ngộ Minh lập tức đưa tay kéo tay áo lão Bát, “Cái chuyện đánh cược của chúng ta lúc trước bây giờ cậu vẫn còn giữ lời chứ?”
“Cái gì?”
“Chuyện là tôi tìm ra ai là mẹ ruột của Tiểu Gia.”
“À…… Dĩ nhiên là còn giữ lời.” Đối với chuyện đó Kỷ Bách Hiên cũng rất tò mò, nhất là Tứ ca càng có ý cất giấu, bọn họ lại càng nổi tính tò mò, chỉ là Kỷ Bách Hiên hết sức hoài nghi, Thất ca nhanh như vậy, thật sự có thể tìm ra sao? Huống chi Tứ ca không muốn để người biết chuyện, người ta làm cách nào có thể biết được.
“Tôi sẽ cho cậu thấy.” Nguyễn Ngộ Minh hết sức tự tin, anh nhất định sẽ sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh của mình, đem cô gái kia ra, để Tiểu Gia tìm được mẹ, cũng để mình thắng được một quán bowling, đây là có lời được cả hai chuyện.
*******
Khi An Diệc Thành về đến nhà, lại phát hiện trong nhà có nói tiếng cười, bình thường nếu như có tiếng cười nói, đó chính là lão Thất tới đây, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể nào, vậy thì là ai đang ở chỗ này? Tới nhà anh cũng chỉ có mấy người, anh và lão Thất, lão Bát đi cùng một hướng thời gian cách nhau không xa, loại trừ hết hai vị kia, vậy thì chỉ còn Hạ Tư Tư thôi.
Hạ Tư Tư tới nơi này, anh cũng sẽ không ghét, nhưng điều kiện đầu tiên là cô lấy thân phận gì tới đây, nếu như là bằng hữu, anh sẽ rất hoan nghênh, nhưng nếu như là tư cách khác, anh nghĩ anh sẽ không có khuôn mặt tươi cười được.
Anh đi vào thì An Minh Gia ngẩng đầu lên, thấy là anh, vốn là bạn học An Minh Gia đang nằm dưới đất thì ngay lập tức đứng lên, đi về phía An Diệc Thành, “Ba, ba đã về rồi!”
Đối với việc An Diệc Thành đi công tác lâu dài, nhanh thì mấy ngày lâu thì mười ngày nửa tháng, cách làm việc này, An Minh Gia đã quá quen thuộc. Chú Thất đã nói qua, ba cố gắng làm việc như vậy, tất cả đều là vì để cho bé có cuộc sống tốt hơn, để cho bé ăn no mặc ấm, đã như vậy, bé sẽ không thể đem thêm phiền phức cho ba, ở nhà chờ ba trở về là tốt rồi.
Hạ Tư Tư là tới chơi cùng với Tiểu Gia, cô rõ ràng biết An Diệc Thành đối với đứa bé này hết mức chiều chuộng, cô cũng biết muốn tới gần An Diệc Thành, điều đầu tiên là phải khiến đứa nhỏ này tiếp nhận mình. Lần trước lúc cô đã biết được thái độ của An Diệc Thành đối với mình, nhưng cô cũng không muốn buông tha, cô yêu người đàn ông này nhiều năm như vậy, bây giờ làm sao có thể buông tha, nếu như đã kiên trì lâu như vậy, cùng lắm sau này cũng sẽ tiếp tục kiên trì.
Bắt đầu từ năm nhất của bậc trung học cô đã để người đàn ông này trong tim mình, mà anh thì đối xử với ai cũng có thái độ lạnh lùng, lạnh nhạt, thật ra cũng không đúng lắm, anh đối với mình vẫn là có mấy phần đặc biệt, dù là cách đối xử đặc biệt này là do cô đã tìm việc làm giúp mẹ anh, xin cha cấp học bổng cho anh, nhưng không có quan hệ nào khác, có thể chính vì vậy mà được anh đối đãi khác một chút.
Nỗ lực lâu như vậy, tại sao có thể nói sẽ nhẹ nhàng buông tay.
Mới vừa rồi khi cô còn ở cùng với Tiểu Gia chơi trò chơi viên đạn nhỏ, cô cũng phát hiện, đứa bé này thoạt nhìn hình như rất dễ dàng ở chung, bé sẽ không cự tuyệt ngươi đối xử tốt với bé, có thể tưởng tượng muốn đi vào tim của bé sẽ rất khó, khiến cho bé vui vẻ còn chưa đủ, xem ra cô phải dành thời gianở cùng đứa bé này nhiều hơn nữa.
Cô đi về phía cha con họ, nhìn An Diệc Thành một chút, xem Tiểu Gia một chút, “Tiểu Gia ánh mắt của bé với ánh mắt của anh quả thật giống nhau như đúc.”
An Diệc Thành không quan tâm lắm, “Tiểu Gia là con trai tôi, hai người giống nhau như đúc là chuyện rất bình thường.”
Hạ Tư Tư muốn nói cái gì, nhưng thấy Tiểu Gia, thì nhanh chóng kiềm lại những lời đang muốn nói ra.