Chùm thơ hay của nhà thơ Vũ Quần Phương

Nhà thơ Vũ Quần Phương tốt nghiệp bác sỹ năm 1965. Ông là Tổng biên tập báo Người Hà Nội và là Chủ tịch Hội đồng thơ của Hội Nhà văn Việt Nam.

Nhà thơ Vũ Quần Phương (sinh năm 1940), tên thật là Vũ Ngọc Chúc, bút danh khác còn có Ngọc Vũ, Phương Viết, quê Nam Định.

Chùm thơ hay của nhà thơ Vũ Quần Phương - 1 Nhà thơ Vũ Quần Phương

Ông là bác sĩ y khoa đồng thời là nhà thơ, nhà phê bình văn học, trưởng ban biên tập văn học của NXB Văn học, chủ tịch Hội văn nghệ Hà Nội, tổng biên tập báo Người Hà Nội, chủ tịch Hội đồng thơ Hội nhà văn Việt Nam, phó tổng biên tập tạp chí Văn chương Việt Nam bằng tiếng Pháp.

Ngoài làm thơ và viết phê bình văn học, còn dịch thơ đăng trên các sách, báo và tạp chí văn học. Ông được nhận giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật năm 2007.

Lúc cỏ đang mùa xuân

Chống cằm trên bãi cỏNgực áp giữa màu xanh,Tôi nằm nghe xung quanh:Nắng bay mùi đất mới,Trời trưa lên trong veoNước chảu ngoài sông cái,Giớ vườn như trẻ dạiCây cành như biết reo.

Những gì ta thương yêuSau bờ tre kia nhỉ:Mái nhà và ánh lửaTháng ngày ta lớn khôn!Bão giật với mưa tuônBãi bồi và bến lởGió lùa qua lịch sửVết bùn khô ngón chânVạt áo mẹ bao nămĐã từng lau nước mắt!Cỏ non – ôi cỏ non!Bàn tay ta áp chặtCò gì trong mạch đấtHỡi hàng thông nghĩa trang!Em ơi bao gian nanChặng đường ta đã vượt!Anh chưa phút gần em,Thời gian như gió lướtAnh thương con mắt thứcChúng mình – bao lứa đôiEm dẫu rất xa xôiTình ta anh vẫn gặpNgoài đời, trong sách đọcNơi nào anh cũng em.

Im lặng dưới cỏ êmCần cù bầy kiến nhỏ,Trời cao đang sắc xuânÉn đàn về dệt tổ,Đất cũng đang mùa càyLúa trùm nơi đạn nổNgoài sông con sóng thởTrong vườn cơn gió reo…Tôi nằm nghe thương yêuNghĩ về xa tít tắpNhuộm đầy hai con mắtMột màu xanh – tiếp xanh.

Dựng nhà trên dãy Hoàng Liên

Nắng kia là thực hay mơCỏ xanh xanh thực hay ngờ là xanhMây bay muôn dặm hành trìnhĐến đây mây quấn với mình bên chânKhông gia quên hết xa gầnThời gian như mới một lần sớm mai.

Núi cao cao rộng cao dàiỦn trong mặt đất, chật ngoài chân mâyBạt ngàn xanh đậm là câyXanh tươi là cỏ xanh mây là trờiMênh mang lạnh mấy khoảng đờiBỗng nghe ấm một chuỗi cười giòn tan

Trên nền cỏ ửng nắng lamCông nhân một tốp chừng đang dựng nhàTiếng chàng đục mộng vang xaTiếng chày nện cột bay qua lũng đèoThời gian thành nhịp cưa đềuKhông gian thành cột thành kèo song song

Nóc nhà bác thợ thong dongTay cưa tay thước đo cùng hư vôMây bay như biển như hồNúi như lớp lớp sông xô quanh nhàQuá giang, mộng bắt theo xàDẻo dai nút lại buộc qua chân trời

Kiểu quen, nhà của bao đờiThềm hiên bậu cửa chân người vào raNgước nhìn thăm thẳm mây xaMây bay vô tận mái nhà con con.Cao vời quạnh núi xa nonBỗng nghe thấm thía tâm hồn đất đai.

Trước biển

Biết nói gì trước biển em ơi!Trước cái xa xanh thanh khiết không lờiCái hào hiệp ngang tàng của gióCái kiên nhẫn nghìn đời sóng vỗCái nghiêm trang của đá đứng chen trờiCái giản đơn, sâu sắc như đời.

Chân trời kia biển mãi gọi người điBao khát vọng nửa chừng tan giữa sóngVầng trán mặn giọt mồ hôi cay đắngBao kiếp vùi trong đáy lạnh mù tămNhưng muôn đời vẫn những cánh buồm căngBay trên biển như bồ câu trên đấtBiển dư sức và người không biết mệtMũi thuyền lao mặt sóng lại cày bừaNhưng chân trời ta vẫn mãi tìm đi.

Em ơi biển sâu rộng nhường kiaAi biết được tự nơi nào biển mặnÔi hạt muối mang cho đời vị đậmTự bao giờ biển đã biết thương ta?

Anh lặng im trên bãi cát như mơTrưa cô độc mặt trời lên chót đỉnhChỉ còn anh với nghìn trùng sóng đánhVới nghìn trùng sâu lắng thương em.Chiều nay thôi khi nước thủy triều lênBiển lại xóa dấu chân anh trên cátĐời thay đổi những vui buồn sẽ khácVui buồn nào chẳng đậm lẽ thương nhau.

Đến bao giờ anh được đứng cùng emTrước biển lớn cuộc đời thương cảm ấyĐêm gió trở mấy lần con sóng dậyChân trời nào đang có cánh buồm đi?

Sẽ có ngày ta quên được nhau ư?Quên được biển trời ơi quên hết!Vị biển mặn đến quá chừng mặn chátHạt muối đời hai đứa cắn chung nhauAnh hiểu sao con sóng sớm bạc đầu.

Anh hiểu sao chúng ta lại yêu nhauBiển rộng quá, biển cần trời cần đấtBờ dẫu xa, bờ còn là có thậtBiển không cùng biển vẫn đỡ hơn anhTrưa biển này anh chỉ nắm tay anh.

Sóng bạc đầu biển vẫn mãi tươi xanhKhi ta hết cuộc đời kia vẫn thếCái lúc ta chẳng được chờ nhau nữaGió vẫn vào thầm thĩ lá thông nonDưới bãi xa con sóng vẫn bồn chồnVẫn chờ đợi một cái gì chưa tớiMặt trời lên, những chân trời lại mớiNhững chân trời mờ ảo thuở ngây thơ…

Những cánh buồm lại rẽ sóng ra điGió còn trẻ và buồm đang khao khátThuyền quăng lưới như đàn chim tha rácMặt biển bằng vui như mái nhà ta.

Biết nói gì, trước biển quá bao laTrước tất cả những điều đơn giản thếAnh đứng lặng nghe ngấm vào chất bểTiếng sóng dào trên một bãi dương xa…

Dấu bàn chân Phật

Đá trên đỉnh Am Nicòn dấu bàn chân Phật

chân bước nhẹ gó mâyxuống trần in nặng chắc

như mẹ tôi gánh đấtin chân trên đường làng

trưa mồ hôi gánh thócin dấu đường nhà quan

chân người xưa gánh cựcin khắp đường thế gian

Tôi nhìn bàn chân Phậtmà thương mẹ vô vàn

mẹ đã vào tịch mịchdấu chân còn lầm than

Đợi

Anh đứng trên cầu đợi emDưới chân cầu nước chảy ngày đêmNgày xưa đã chảy, sau còn chảyNước chảy ngang lòng anh đợi em.

Anh đứng trên cầu nắng hạNắng soi bên ấy lại bên nàyĐợi em. Em đến? Em không đến?Nắng tắt, còn anh đứng mãi đây.

Anh đứng trên cầu đợi emĐứng một ngày đất lại thành quenĐứng một đời em quen thành lạNước chảy… Kìa em, anh đợi em.

                                                                           Vũ Quần Phương None

Rate this post