[Bác Chiến] Đỗ quyên và hải đường – [EDIT/TRANS] – Thượng – Wattpad
❌ Vui lòng đọc tag trước khi vào truyện ❌
________________
Trên thế gian này đã không còn thứ gì có thể giữ anh lại được nữa rồi.
Ngày đầu tiên Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gặp nhau, là một ngày hoa đỗ quyển nở khắp đỉnh núi. Vương Nhất Bác của lúc này đang nhớ về cái ngày đẹp nhất trong hai mươi năm cuộc đời cậu.
Cuối đông vào xuân, Vương Nhất Bác đang trồng hải đường trong căn nhà nhỏ mà cậu và Tiêu Chiến cùng nhau mua, Tiêu Chiến chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh hoa hải đường nở rộ, nhân mấy ngày nay anh không ở nhà, Vương Nhất Bác liền nghĩ phải trồng cho nhanh, đợi đến mùa xuân sẽ kịp nợ. Khi đó, Tiêu Chiến nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác lại càng hắng hái, khoé miệng cũng không che giấu được nụ cười. Đến cả bùn lầy dính lên đôi giày mà cậu thích nhất cũng không thèm để ý.
Vương Nhất Bác trồng một gốc hải đường xong, khi đang chuẩn bị trồng cây tiếp theo, thì bạn của cậu tới chơi.
Lúc Lý Nham đẩy hàng rào đi vào sân, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi xổm cuốc đất. Có lẽ là nóng, dùng bàn tay dính bùn lau mặt, trên mặt cũng dính bùn theo, nhưng nhiều bùn nhất vẫn là đôi giày của cậu.
Lý Nham lặng lẽ cười, đôi giày kia, là quà sinh nhật mà Tiêu Chiến mua cho cậu, lúc trước Vương Nhất Bác chỉ thỉnh thoảng mang ra khoe, không bao giờ đi. Lý Nham là người đầu tiên trong đám bạn cậu nhìn thấy đôi giày này, khi đó ánh mắt Vương Nhất Bác loé sáng, vui vẻ lan toả ra cả thế giới.
Còn có Tiêu Chiến, nhà thiết kế nổi danh trong thành phố ấy, khi Vương Nhất Bác lấy giày ra khoe, anh đang làm gì nhỉ? À, đúng, anh đang cười, hình như đã vỗ Vương Nhất Bác một cái, bảo cậu đừng có thiếu đánh thế.
Lúc Lý Nham chuẩn bị bước lên một bước, Vương Nhất Bác xoay người đứng dậy, nói: "Cậu đừng đến đây, đừng có dẫm vào đám đất tôi vừa mới đào, vất vả lắm đấy." Vương Nhất Bác chỉ sang cái đình đối diện, "Cậu sang bên kia mà ngồi đi." Nói xong, lại ngồi xổm xuống, chuẩn bị lấy một gốc cây hải đường trong sọt.
Lý Nham mở miệng nói: "Tôi ngồi, thế chủ nhà như cậu thì sao? Không ngồi với tôi à?"
Vương Nhất Bác dừng một chút, tiếp tục cầm lấy gốc cây, "Không được, không thấy tôi đang bận à? Nước trong nhà, muốn uống thì tự rót."
Lý Nham giật khóe miệng, nắm chặt nắm tay, "Tiêu Chiến mà biết cậu thế này, sẽ đau lòng biết bao nhiêu chứ."
Lưng Vương Nhất Bác cứng lại một chút, không đáp lời cậu, tiếp tục trồng cây của mình.
Lý Nham đợi nửa ngày cũng không đợi được câu trả lời của cậu, chấp nhận mà đi vào trong phòng, chuẩn bị tự rót nước uống. Kết quả tìm một vòng trong nhà cũng không hề thấy bóng dáng ấm nước đâu. Đành phải mở tủ lạnh ra, tìm nước khoáng. Đang lúc đi về phía tủ lạnh, một cuốn sổ nằm loạn trên đất thu hút sự chú ý của cậu.
Lý Nham chậm rãi ngồi xổm xuống, chậm rãi cầm lấy cuốn sổ kia. Nhìn vết bút không giống của Vương Nhất Bác, vậy chỉ có thể là của vị chủ nhân còn lại trong nhà này thôi. Cậu cẩn thận mở ra, trang đầu tiên chính là ảnh chụp chung của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.