Truyện Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc
Đánh giá:
7
/
10
từ
19333
lượt
REVIEW NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC
Tên khác: Thời gian đẹp nhất là khi yêu em
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Thể loại: Hiện đại, ngược, nam chính thâm tình, gương vỡ lại lành, HE
Độ dài: 28 chương + NT
Tình trạng: Hoàn – đã xuất bản.
*****
“Đàm Tĩnh, cô tưởng như vậy là kết thúc ư? Đừng vội mừng, còn chưa làm cho cô thân bại danh liệt, tôi thề không buông tha.”
Bảy năm trước, vào một đêm mưa gió, Nhiếp Vũ Thịnh với trái tim tan vỡ đã nhẫn tâm buông ra nhưng lời cay nghiệt như vậy với Đàm Tĩnh. Đó là khi cô nói rằng cô chưa từng yêu anh, khi cô nói rằng cô đã bỏ đi đứa con của hai người.
Bảy năm sau, cô trở thành bà mẹ một con, cuộc sống vô cùng khó khăn và cơ cực. Còn anh lúc này đã là một bác sĩ trẻ đầy triển vọng của khoa ngoại tim mạch ở một bệnh viện lớn. Và rồi duyên phận trớ trêu, anh trở thành bác sĩ điều trị chính cho con trai cô.
Đàm Tĩnh giờ đây đã không còn là Đàm Tĩnh của anh nữa. Làn da trắng ngần anh từng si mê giờ đã trở nên đen sạm. Mái tóc óng mượt ngày nào giờ khô xơ vì thiếu chất. Thấy cô như vậy, lẽ ra anh phải vui mừng mới đúng, tại sao trong lòng chỉ toàn cảm giác đau đớn xót xa? Anh tự khinh bỉ bản thân mình, hóa ra bao lâu nay anh chưa từng ngừng yêu người con gái ấy.
Bảy năm, quãng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để lòng người đổi thay, đủ để những điều thân quen trở nên xa lạ. Thế nhưng, đừng nói là bảy năm, mà cho dù có là cả đời đi chăng nữa, có lẽ cũng không đủ để Nhiếp Vũ Thịnh xóa nhòa đi hình bóng của Đàm Tĩnh được anh cất giấu ở nơi sâu thẳm nhất của trái tim, không đủ để làm phai nhạt đi một tình yêu đã trở thành chấp niệm.
Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh đã gặp nhau vào những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Hai người họ của thời niên thiếu, đã yêu nhau theo một cách trong sáng và vô tư nhất với một tình yêu thuần khiết và dịu êm tựa như dòng nước chảy hiền hòa.
Hai người họ của thời niên thiếu, đã âu yếm gọi nhau bằng những tên gọi thân thương nhất, nguyện sẽ cùng nhau sống trọn kiếp người. Hai người họ của thời niên thiếu, đã nghĩ rằng cứ yêu nhau thì sẽ được ở bên nhau mà không biết rằng mình còn quá trẻ, quá non nớt để hiểu được những nét vẽ trái ngang của ông trời.
Nhiếp Vũ Thịnh mãi mãi không bao giờ quên được đêm mưa năm ấy, từng lời nói của cô như những mũi dao sắc nhọn không ngừng giày xéo trái tim anh. Anh không thể nhớ mình đã đi bộ dưới mưa bao lâu vào đêm đó. Từng giọt mưa lớn như một sợi dây thừng quất lên người, lên mặt anh, tầm mắt anh nhòa đi, không biết là vì mưa hay là vì nước mắt.
Ngày hôm ấy, trời đổ cơn mưa, sấm chớp xé toạc bầu trời, cũng giống như trái tim anh, vì những lời nói của cô mà vỡ tan thành từng mảnh.
Nhiếp Vũ Thịnh yêu Đàm Tĩnh bao nhiêu thì cũng hận cô bấy nhiêu. Anh hận cô đùa giỡn với tình cảm của anh, hận cô đem trái tim anh ra mà mặc sức chà đạp. Nhiếp Vũ Thịnh không biết rằng, vào cái đêm mưa gió đó, khi anh mang theo nỗi đau đớn tột cùng mà lao xuống núi, thật ra cô đã một mình đứng dưới màn mưa lạnh buốt, khóc đến tan nát ruột gan.