Ðiểm phim: Page Turner (Kỳ 1)


Trần Lãm Vi

Giới thiệu:

Bộ phim ngắn 3 tập với tựa phim “Page Turner” “Người Lật Trang (nhạc),” là do có trường hợp khi một dương cầm sinh đàn một bản cổ điển phức tạp, cần nhờ một người ngồi cạnh bên giúp lật sang trang tập nốt nhạc đặt trước mặt để cho người đàn theo dõi; đòi hỏi khả năng người lật trang nhạc phải rành rẽ bản nhạc tấu, từ nhịp đến nốt ghi phải kịp thời ăn khớp với những ngón tay đang lướt nhanh trên dãy phím dương cầm.

Do cốt truyện nghiêng về cô gái dương cầm bị tai nạn mù bước sang cuộc đời mới, nên tựa phim theo nghĩa này dịch là “trang mới cuộc đời” (có nơi dịch sai hẳn là “đôi cánh thiên thần”). Dù chỉ là bộ phim ngắn và đã trình chiếu vào tháng 2 vừa qua, nhưng được ca ngợi vì truyền tải một ý nghĩa thăng hoa trong cuộc sống. 3 nhân vật chính ở lứa tuổi thanh niên và cả 3 đều tiêu biểu cho lớp con cái bị ảnh hưởng bởi cha mẹ được coi là “thần tượng”; nhưng một số phụ huynh thần tượng thực chất chỉ là áp đặt con tuân theo tham vọng của mình, bằng quyền lực bạc tiền, hoặc bởi cá tính độc đoán, hay nỗi tự hào trí thức, buộc người con phải đi theo đường hướng cha mẹ vạch ra. Áp lực này sẽ được người con xét lại khi đủ trí khôn, xem mình nên đi theo con đường mà lương tri mình quyết định hay thực hiện theo những gì cha mẹ tham vọng vào mình? Cho nên bộ phim còn đáp ứng cho tầng lớp phụ huynh chứ không riêng chỉ là loại phim dành cho lứa tuổi trẻ trung. Chúng tôi giới thiệu bộ phim này trong tinh thần như thế.

“Người Lật Trang Nhạc” kể những bước ngoặt cuộc đời của 3 con người trẻ trung đầy nhiệt huyết. Ở trong họ mỗi người đều có một niềm đam mê, một mơ ước, nhưng bước chân tương lai của họ lại lái sang con đường khác. Phim đạo diễn bởi Lee Jae-Hon, và “nhà biên kịch vàng” Park Hye-Ryun chủ nhân của “Dream High,” “I Hear Your Voice” và “Pinocchio.” Ngôi sao nữ Kim So Hyun sinh ngày 4 tháng 6, 1999, bắt đầu sự nghiệp diễn xuất từ tuổi lên 10. Những cảnh quay đánh đàn piano đều do chính Kim So Hyun thực hiện chứ không nhờ tới diễn viên đóng thế. Cô tiết lộ vì muốn thể hiện trọn vẹn vai diễn mà đã ghi học một lớp piano cấp tốc.

“Tôi không phải thiên tài sao? Còn cậu, thì chẳng là gì cả!” Yoon Yoo Seul (Kim So Hyun) là học sinh trường trung học nghệ thuật Han Joo. Cô có thiên tài đàn piano, chưa từng để tuột mất vị trí số 1 trong khoa Piano, đã đoạt nhiều cúp chiến thắng. Tính cách kiêu ngạo ngất trời, chưa bao giờ tỏ ra khiêm tốn che giấu tài năng, tạo cho cô một khí sắc lạnh lùng, cô không có bạn bè. Trong thâm tâm cô, tất cả những chiến thắng hiển hách ấy chỉ để chìu mẹ. Cô chấp nhận cuộc sống bị điều khiển bởi mẹ, bà là một giáo sư mở lớp dạy dương cầm sau khi ước mơ trở thành nghệ sĩ dương cầm của bà không đạt thành. Bà có cá tính kiên cường, lập trường kiên định. Sau khi bất ngờ khám phá con bé nhà mình là thiên tài, bà kỳ vọng con bà sẽ trở thành một nghệ sĩ piano bậc nhất. Một ngày nọ, bà lái xe chở con thì bị xe tông. Do tai nạn, Yoo-Seul từ bỏ chơi đàn bởi thần kinh thị giác bị tổn thương làm cô bị lòa. Tự tử không thành, Yoo-Seul bắt đầu sống cuộc sống khiếm thị và thay đổi suy nghĩ.

“Giấc mơ này quá đẹp, khiến tôi muốn được sống trong giấc mơ đó.” Jung Cha-Sik (Ji Soo) học năm thứ 2 trường trung học thể dục thể thao Woo Jung, đang là vận động viên nhảy sào. Anh có vóc dáng cao ráo và gương mặt ưa nhìn, tự tin, năng động, dũng cảm, sống không sợ hãi. Tuy tánh nóng nảy, nhưng có tấm lòng ấm áp. Anh cũng mới vừa xảy ra tai nạn khi nhảy sào, cột xương sống không cho phép anh tiếp tục chơi môn thể thao. Anh ghi danh vào học trường của Yoo-Seul, rồi tình nguyện làm người trợ giúp cô gái khiếm thị này. Anh tin anh sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm, lý do bởi bà mẹ tuyệt vời của anh, bà sống bằng nghề viết thuê và hy vọng trở thành nhà văn thật sự, muốn giúp con xóa đi nỗi buồn bị chấm dứt chơi thể thao, bà khuyến khích con chuyển sang ngành dương cầm, bà tiết lộ, con là giọt máu của một nghệ sĩ dương cầm quốc tế đương thời.

Seo Jin-Mok (Shin Jae-Hà) là cậu ấm một gia đình giàu có, cha anh là người học thức, mong muốn con mình trở thành một người quý phái có đẳng cấp. Anh học cùng lớp với Yoo-Seul, đứng vị trí thứ 2 khoa dương cầm, cũng là đối thủ với cô này. Anh bị cho là chơi nhạc bằng cái đầu chứ không bằng cảm nhận, anh nỗ lực luyện tập ngón đàn nhưng vẫn chưa đủ hồn, bị đặt biệt hiệu “tâm thần.” Anh mang nỗi tự ti không thể trở thành dương cầm thủ bởi sự phân tích bài bác bằng luận điệu trí thức của người cha, lại thêm mặc cảm nặng với Yoo Seul. Khi Yoo Seul còn là đứa bé, con của bà thầy dạy dương cầm tại gia cho cậu, bất ngờ chứng minh cho cậu thấy cô bé chưa từng đặt ngón tay lên phím dương cầm có thể đàn khúc nhạc giao hưởng mà cậu tập luyện khó khăn. Từ đó cậu sinh lòng oán hận.

Truyện phim:

Tập 1 với tiểu tựa “Người có tài năng thiên bẩm,” giới thiệu nhân vật nữ chính Yoon Yoo Seul cùng bà mẹ “Ó đâm” của cô. Cô con ngồi trong xe chờ mẹ sắp ra khỏi căn nhà cũng là nơi làm trường tư dạy Piano của bà. Nhìn ra kính xe là thời điểm 4 chàng thanh niên cỡi xe đạp thể dục mỗi sáng đạp ngang qua nhà nàng, cảnh này đối với nàng mang ý nghĩa của sự tự do mà nàng không có được. Khi thấy mẹ xuất hiện, nàng nhấn nút máy hát để âm thanh bản giao hưởng phát ra. Bà ngồi vào ghế xe đã lên tiếng, sao con không đọc nhạc? và bắt bàn tay của cô con phải cầm lên cái nắm bóp lò xo để tập thể dục cho những ngón tay.

Hôm nay bà đưa con đến dự buổi thi đàn dương cầm, bà muốn cô dò lại bản nhạc dự thi. Bà dặn dò đủ thứ, phải lọt vào mắt xanh giáo sư Moon vì ông ta có thể làm giám khảo, đặc biệt với Jin Mok đối thủ của nàng tranh thi hôm nay, nên xung phong làm người lật trang cho cậu ta, chỉ cần con chậm tay lật thì cậu ta sẽ đánh sai… Cô con ậm ừ cho xong.

Chuyển qua cảnh bốn cậu thanh niên vừa rồi đang đạp xe vào đường hầm dẫn đến trạm xe điện ngầm. Nơi đoạn đường này giăng trên cao hai bên vách là chuỗi đèn chiếu những mảng sáng từ bóng đèn rọi xuống vách vẽ những bức tranh sặc sỡ trang trí dọc hai bên tường. Ðặc biệt hơn, có đặt một chiếc dương cầm mini sát vào vách cũng được vẽ cùng khắp thân đàn, có chữ Music to tướng nơi thùng đàn nằm dưới giàn phím. Cách một khoảng ngắn cùng dãy với chiếc đàn là 2 thùng bày bán trái cây có người chủ đàn ông ít nói ngồi cạnh. 4 thanh niên thắng xe đạp dừng ngay cây keyboard và buông ra những thắc mắc về nó. Thoáng cảnh này để giới thiệu chút cá tánh của nhân vật nam chính Jeong Cha Sik. Cây dương cầm này rồi đây trở thành một “nhân vật quan trọng” trong phim.

Bây giờ là không khí trong phòng thi dương cầm. Seo Jin Mok dùng khăn mù-soa lau dãy phím đàn, anh trong tư thế sẵn sàng. Ban giám khảo hỏi ai sẽ lật nhạc cho Jin Mok? Mẹ của Yoo Seul nhìn sang gật đầu ra hiệu cho nàng con tình nguyện nhận việc này. Hai học sinh ngồi cạnh nhau dưới hàng ghế khán giả, cô nói nhỏ với cậu, Jin Mok theo thể loại mạnh, nếu dính phải nhạc lãng mạn thì coi như xong! Quả nhiên, Jin Mok chọn “Chopin Valse in e minor Op. Post” thuộc về lãng mạn, bà mẹ Seul tỏ ra hài lòng. Theo mưu toan của bà, con bà sẽ lật sang trang chậm trễ, làm cho cậu ta sẽ lúng túng đánh sai. Nhưng Yoo Seul không dùng mánh khóe này để hại đối thủ, cô tự tin sẽ thắng anh ta bằng chính thực lực của mình.

Ðến phiên Yoo Seul thi tấu, Suh Jin Mok làm người lật trang đáp lại, cố tình phá hoại màn biểu diễn bằng “vô tình” đánh rơi gấp nhạc. Jin Mok xin lỗi, nhặt lên thì Yoo Seul khẽ vào bàn tay anh cho rơi lại tập nốt xuống sàn, rồi cô nhắm mắt tập trung, biểu diễn trọn bài “Prelude Op. 23 No. 5” của Rachmaninoff một cách hoàn hảo. Một lần nữa, cô đánh bại đối thủ và giữ thứ hạng cao nhất. Màn thi tấu này để giới thiệu nhân vật chính thứ ba Seo Jin Mok.
Phim quay ngược về thời gian mẹ Yoo Seul đang dạy tại tư gia cho cậu bé công tử Jin Mok và bà đi dạy mang theo cô con gái còn bé. Cậu ấm không hài lòng nên nói với cha cậu cho bà nghỉ việc vì khả năng dạy yếu kém, bà rối rít phân trần, lý do tôi không đi du học hay chưa từng biểu diễn cá nhân không phải vì tôi không đủ tài năng mà vì gia đình tôi không đủ điều kiện. Tất cả học trò tôi đều đỗ vào Trung học Nghệ thuật Han Joo. Ông móc bóp lấy tiền, nói với cô giáo, đến nước này tôi không làm gì được hơn. Cô giáo xoay qua năn nỉ cậu ấm, chợt tiếng dương cầm tấu lên thánh thót, bé Yoo Seul không chịu nổi tình huống này nên ngồi vào đánh lại đoạn nhạc mẹ nàng vừa dạy, đàn bằng trí nhớ một cách mượt mà.

Trong khi những ngón tay thiên thần đang lướt phím, cô bé nói với cậu ấm: “Nhìn cho rõ vào. Mẹ tôi đã bảo cậu phải chơi như thế này này. Mẹ đã dạy cậu rất kỹ rồi. Là cậu không chịu nghe lời thôi.” Mẹ cô bé bị sốc trước bất ngờ này cũng như hai cha con đại gia, cậu ấm tức giận chạy tới sập mạnh nắp đậy phím xuống đôi tay đang biểu diễn, may là mẹ bé đưa hai cánh tay chen vào đỡ kịp; bà mẹ chợt nhận ra chính con mình mới là thiên tài, bà lắp bắp nói, cả đời tôi chưa từng dạy con bé chơi piano, rồi bà vất gấp tiền vào người ông chủ, hối hả lôi con đi về, bỏ job. Từ đây bà đặt hết kỳ vọng vào cô bé, tin rằng con bà rồi sẽ được xưng tụng là thiên tài dương cầm.

Trở lại hiện tại, lúc ra về sau buổi thi, Jin Mok tỏ thái độ bất nhã với cô giáo piano ngày xưa, nên Yoo Seul đáp lễ anh ta: “Này, cậu cố tình đánh rơi bản nhạc của tôi, đúng không? Nhưng không may cho cậu, tôi lại nhớ hết tất cả… Tôi không phải là thiên tài, nhưng… cậu chẳng có tài cán gì cả!” Ánh mắt khinh bỉ và nụ cười khinh khỉnh của cô dán vào mặt kẻ thua cuộc. Bị nhục mạ, Jin Mok vào nhà thờ, quỳ trước tượng Chúa Jesus, tuôn ra lời khẩn cầu đầy căm hận: “Công bằng và Chúa… Xin đừng im lặng. Hãy nổi giận. Con đã cố gắng chịu đựng vì Người bảo con phải làm thế… Nhưng cậu ta đã đi quá xa… Con không biết chịu đựng nổi thói ngạo mạn của cậu ta được nữa không… Hãy khiến cậu ta ăn năn hối lỗi trong bóng tối dài vô tận… Và cho chúng con thấy một đức Chúa công bằng và công lý. Con cầu xin Chúa. Amen.” Vừa cầu xin dứt lời, điện thoại reo, anh nhận phone từ bạn trong lớp báo Yoo Seul bị tai nạn xe đưa vào bệnh viện, các cô giáo đang đi tới bệnh viện. Anh chợt hãi hùng vì dường như lời cầu xin Chúa của mình đã tức khắc hiệu nghiệm.

***

Chuyển sang cảnh tại một vận động trường đang có cuộc thi thể thao học sinh về môn nhảy sào. Jung Cha-Sik chuẩn bị nhảy lần thứ ba. Nhìn lên hàng ghế khán giả thấy mẹ cậu bị bà mặc áo ngựa vằn đi với ông chồng vô tình làm rơi hộp sữa dâu của mẹ anh, khiến anh cho là bà ngựa vằn khinh thường mẹ mình, nên nổi nóng la hét ỏm tỏi. Ông huấn luyện viên cho biết bà ta là mẹ của vận động viên Kang Joon Ho, là người nhảy cao hơn em 17cm, thành tích của anh ta là 5m 27cm. Thế là anh điên tiết lên, tuyên bố với giám khảo: “Jeong Cha Sik của trường Thể Dục Thể Thao Woojung, tôi sẽ nhảy lần thứ ba với độ sào cao 5m 30cm. Ông huấn luyện hãi quá bịt miệng anh, nói 5m10 đủ đạt thành tích, anh bèn hét to hơn, 5m 50cm, nhưng rồi chỉ được nhảy ở độ cao 5m30. Ai khinh thường mẹ anh thì tuyệt đối không được, vì thế anh đã nhảy lọt qua độ cao này. Còn bà mẹ anh trên kia thì đánh cược với vợ chồng ngựa vằn ngồi cạnh, đưa ra cái laptop nói đây là tất cả tài sản của tôi, nếu ông bà thắng, tôi giao nó cho ông bà, còn tôi thắng thì xin ông bà nhận danh thiếp của tôi. Hai mẹ con bà thắng cuộc. Danh thiếp bà ghi tên Jeong Mi Soo, nhà văn. Bà từng viết kịch và tiểu thuyết, từng viết thuê 13 lần cho các CEO, nghị viên và phát ngôn viên.

Khoảng thời gian Jin Mok cầu nguyện là lúc hai mẹ con Yoo Seul lái xe trên đường về trong toại nguyện, bất ngờ bị một xe tải húc ngang hông xe. Jin Mok về nhà vào phòng tập đàn, trút nỗi niềm vào phím đàn một lúc rồi ngước lên nhìn ảnh Chúa phơi bày trái tim, hỏi “Tại sao?” và lật úp khuôn hình Chúa xuống. Anh rời nhà đến tiệm hoa, bảo cô bán hàng tìm loại hoa có biểu tượng “tôi xin lỗi,” anh muốn mang hoa vào bệnh viện thăm Yoo Seul. Và cùng thời điểm với tai nạn xe hơi của Yoo Seul, cú nhảy sào 5m 35cm lần thứ 4 của Cha-Sik lọt qua tầm cao nhưng lúc rơi xuống anh vướng vào một cột mốc, đầu cột chĩa vào ngay hạ bộ anh, khiến phải cấp tốc đưa đến bác sĩ. May quá, “cây vàng” của anh không hề hấn gì, nhưng qua kết quả chụp phim cho thấy cột sống anh có vấn đề trầm trọng từ lâu, đốt sống thứ năm bị thoái hóa do làm việc quá mức.

Tại bệnh viện, hai mẹ con Yoo Seul về thân thể chỉ trầy xước, nhưng thần kinh thị giác của cô con bị tổn thương làm giác mạc cô không nhìn thấy sự vật được. Bà mẹ vội hỏi bác sĩ, thế còn piano? Nó chơi được chứ?… Bà hoảng sợ vì con bà bị lòa thì không đọc được bản nhạc để chơi dương cầm. Bà hét lên, Piano là con gái tôi, con gái tôi chính là piano! Anh có biết nó đặc biệt như thế nào không? Bà lôi tay con ra khỏi căn phòng bác sĩ, nói mẹ sẽ chữa lành mắt cho con, con đừng nghĩ đến chuyện bỏ piano nhé! Nếu con không nhìn thấy được, tai con sẽ nghe rõ hơn, và biến con thành nghệ sĩ piano giỏi hơn… Cô con hoàn toàn im lặng. Mẹ nàng rời phòng bệnh nhân đi làm thủ tục xuất viện, nàng đứng im với một gương mặt có nội tâm xâu xé. Mẹ nàng chui vào phòng vệ sinh ngồi bệt xuống đấm ngực khóc nức nở, là hình ảnh của tham vọng bị sụp đổ hơn là đau đớn vì con mình bị mù mắt.

Cũng nơi bệnh viện này, anh nhảy sào vừa ra khỏi phòng bác sĩ định bệnh và đang trên lối ra về thì bị một cô gái mù quơ thanh gậy dò đường vào chân, cô xin lỗi và hỏi lối lên sân thượng. Anh nhìn bộ dạng cô rồi hỏi có muốn đưa cậu lên đó không? nàng ừ, anh dẫn nàng đi. Jin Mok bước vào cửa bệnh viện thấy cảnh này tò mò đi theo, bó hoa tím cầm trên tay và thốt ra câu hỏi “cậu ấy mù sao?” Anh nhảy sào đưa cô mù đến trước hàng lan can sắt, bảo tới sân thượng rồi. Cô mù hỏi “có ai ở đây không?” “Không, tại sao?” nghe cô trả lời không có gì nên anh từ giã.
Còn lại một mình, cô mù gấp cây gậy đặt xuống sàn và bước tới đụng phải lan can, cô leo lên trèo sang phía ngoài bệ thành rào thì nghe tiếng gọi tên mình của Jin Mok. Cô vội lớn tiếng bảo đừng tới gần. Tiếng của cô làm anh nhảy sào dừng bước và lắng nghe cuộc đối thoại. Anh cầm bó bông hỏi “cô không thấy tôi sao?” cô mù đáp .”.. Giờ thì cậu hạnh phúc rồi chứ?” Cô mù quay người lại, hai tay nắm thanh lan can, nói “Hiện giờ tôi rất vui vì sẽ không phải nhìn khuôn mặt đáng tởm của cậu nữa. Và tôi cũng không phải nhìn vào tờ nhạc trông giống những con gián nữa. Thật tốt, tôi rất hạnh phúc đã mù, nhưng bà ấy… vẫn muốn tôi chơi piano ngay cả khi mắt tôi thành ra thế này…” Nước mắt nàng lã chã, “Ðó là kiểu người mẹ thế nào chứ?” và “Ðó là lỗi cậu tất cả. Ngày đó cậu nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt đầy khinh thường, nên bà ấy đã thay đổi.” Và móc trong túi ra cái nắm lò xo tập ngón tay quăng xuống sàn sân thượng. Anh nhảy sào chứng kiến màn bi kịch tới đây thì bỏ đi. Cô mù tức tưởi tiếp, “tôi phát ốm vì cứ phải diễn như tôi thích chơi piano lắm. Tôi cũng chán cứ phải khinh bỉ cậu. Cho nên tôi từ bỏ đây.”

Cô nhắm mắt lại và buông nắm tay khỏi thanh lan can, tấm lưng cô rơi xuống khoảng không. Anh cầm bó hoa la lên “Yoon Yoo Seul!,” chạy tới lan can nhìn xuống. Cô mù rơi gọn vào vòng tay hứng của anh nhảy sào đứng đón đợi. Chỉ là khoảng cách độ 2 mét từ tầng parking trên cùng xuống sân tầng kế, chân cô đứng trên bệ rào còn thấp hơn đầu của anh nhảy sào đứng ở dưới. Nàng mù kêu lên tiếng “Mẹ” khi buông mình tự tử, rồi la toáng lên, đưa hai bàn tay sờ đầu ngơ ngác hỏi “cái gì? không phải sân thượng sao?” Chàng nhảy sào đặt nàng đứng xuống, hằn học đáp “Ðây là bãi đỗ xe, bạn ngốc ạ, tôi đoán là cậu sẽ làm trò con bò nên đưa cậu đến đây.” Nàng mù quơ tay đấm vào kẻ trước mặt, hét lên… Anh này hỏi “Cảm giác của cậu thế nào khi bị đâm sau lưng? Mẹ cậu cũng sẽ cảm thấy như thế nếu nghe cậu nói vậy đấy!” “Là sao?” “Mẹ cậu làm thế vì nghĩ rằng cậu thích chơi piano. Ðó là lỗi của cậu vì lừa dối bà ấy chứ không phải là lỗi của bà ấy vì bị cậu lừa nhé. Ðừng đổ lỗi cho bà ấy và cả cậu ta nữa.” Anh chàng yêu mẹ nên bênh vực cho phía bà mẹ. Jin Mok đứng trên lan can không chịu nổi câu mỉa mai cuối cùng của anh cứu người, “có lẽ câu chuyện sẽ tốt hơn nếu cô chết đi,” bèn hét, này! sao nói lời như thế? liền bị anh nhảy sào mắng, mua hoa tặng người mù, chữ Ngốc hiện rõ trên mặt cậu! Rồi bỏ đi và lượm lên cái dụng cụ tập ngón tay (A ha! đây là một chi tiết rất buồn cười: lúc nãy nàng mù ném trên sàn sân thượng, bây giờ nó nằm ở sàn tầng dưới, kaka). Anh nhảy sào kể ngay cho mẹ anh nghe câu chuyện tự tử và cứu người hi hữu này khi hai mẹ con đi ra cửa bệnh viện.
Không phải anh nhảy sào không có tâm trạng, ra khỏi cửa bệnh viện gặp trời đang mưa, mẹ anh bấm bật dù thì chiếc dù văng ra phần mái còn chiếc cán trong tay, Cha-Sik cười ra nước mắt vì chiếc dù gãy vô dụng giống anh hiện tại. Mẹ anh ôm con vào lòng thương cho tâm trạng con mình, anh ôm mẹ khóc mùi mẫn vì không biết mình sẽ làm gì sau khi cuộc sống thể thao của anh bị tước đoạt.

***

Nhờ những lời phân tích của anh thanh niên cứu khi tự tử, Yoo Seul có thái độ ngoan ngoãn đổi khác với mẹ trước những thông báo của bà về sắp đặt việc học cho cô. Sau đó, nàng nói, trong suốt bao năm qua mẹ đã dành cuộc đời cho con rồi, giờ thì con bị mù, ở mức độ này, mẹ sẽ chẳng bao giờ có cuộc đời riêng cả. Ðây là lần đầu tiên con nói về vấn đề mà con tự quyết định, con xin mẹ hãy tôn trọng những gì con nói. Con sẽ đến lớp, học thật chăm chỉ để lấy được bằng. Và còn nữa, con sẽ không chơi piano. Con không thể thỏa mãn được mong đợi của mẹ với đôi mắt này… Vậy nên con sẽ từ bỏ đàn.

Về phần anh nhảy sào, vốn tính quật cường, sau khi giải phẫu nối hai đốt xương sống, ngoài mặt tỏ ra không buồn gì để mẹ anh khỏi lo, nhưng vào phòng ngủ nằm vật ra thì anh bật khóc. Mẹ anh ngửi được tâm trạng con, bà soạn ra tấm hình bà chụp với nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng 20 năm về trước. Trong bữa cơm, bà trưng ra tấm hình chụp với người đàn ông cột túm tóc mà bà cho biết là ba của con. Bà đưa cái cell phone cho con trai coi lý lịch ông, tên là Hyun Myung Se, xem xong anh quăng cái phone xuống, nói không tin. Bà dẫn chứng bàn tay con có ngón dài, không phải bàn tay chơi thể thao; còn nhạc chuông của cell phone con là bài “Fur Elise,” không lạ lùng sao?… Bà tố thêm, con thông minh hơn bọn trẻ bình thường gấp 10 lần! Cho nên đừng nghĩ mình không ra gì và suy sụp. Anh con phấn khởi, hỏi tới, ba biết con là con ông ấy không? Bà mẹ ngần ngừ, không biết. Mẹ phát hiện đã có con khi chia tay. Cậu con hỏi, thế mẹ có tìm ông ấy không? Bà đáp, không, vì ông ấy to quá… mẹ chẳng có gì để sánh cả. Cậu con hỏi, thế con có thể đi tìm bố không? – Dĩ nhiên.

Ðêm đó, Cha-Sik hớn hở chạy ra phố tìm đến nơi có dán bích chương của nghệ sĩ dương cầm Hyun Myung Se, rộn ràng nói với bức chân dung trong đó, bố, con sẽ đến gặp bố nhanh thôi. Rồi kết luận khi đặt những ngón tay mình lên hình phím đàn trên tờ áp phích, “Piano, rất hân hạnh được gặp mày, hãy là bạn tốt nhé!” và tuyên bố: “Con trai bố, Jeong Cha Sik sẽ bắt đầu chơi piano.” Cùng lúc này, nơi căn nhà của Yoo Seul, nàng mù cũng buông lời quyết định với mẹ cô, “con ngừng chơi đàn.” Ðây là sự sắp đặt kỳ diệu của định mệnh sau khi đã cố tình ném cô mù vào vòng tay của anh nhảy sào nơi tầng đậu xe.

Tập 2 mang tiêu đề: “Người xây dựng tình bạn thật sự”

Cha Sik trong buổi sớm đạp xe tập thể dục, anh đang đứng ngắm nghía cây keyboard nơi đường hầm trạm xe điện. Anh hỏi ông bán trái cây, Chú ơi, cây piano của chú à? Ông lắc đầu. “Vậy ai đàn cũng được, phải không?” Và ngón tay anh ấn vào một phím đàn, cười, nói tuyệt quá. Trong nhà nàng Yoo Seul tự mặc xong bộ váy học sinh có thắt cà vạt và bước vào phòng đánh răng. Cũng tại nhà, Jin Mok chuẩn bị đến trường. Anh nhìn chiếc thánh giá nhỏ có Chúa Jesus đóng đinh rồi quẳng cây thập tự vào hộc tủ đóng sầm ngăn kéo lại. Tại nhà, Cha Sik cho mấy vật dụng cá nhân vào túi sách, hôm nay anh đến trường trung học nghệ thuật Han Joo ghi danh vào học.

Nhóm học sinh Han Joo đứng chờ xe buýt trường đến đón, bàn tán hôm nay Yoo Seul trở lại trường nhưng không chơi piano nữa, Jin Mok đứng trong nhóm nghe tất tật và nhớ lại những lời đầy nước mắt của Yoo Seul trước khi gieo mình tự tử. Anh đột nhiên có một ý nghĩ, không lên xe khi chiếc bus đến mà tốc chạy đến nhà cô bạn học mù, chạy ngang qua Cha Sik đang đi ngược chiều bên kia lề và dừng lại hôn lá thư trước khi thả vào thùng thư vệ đường, gửi hỏa tốc đến địa chỉ người mà anh mới phát hiện là bố anh.

Tại nhà trường piano “Yoo Seul,” nàng mù bước ra cửa với chiếc gậy. Mẹ nàng định đưa nàng đi nhưng nàng nhất định tự đi bộ, hai mẹ con lời qua tiếng lại và bà mẹ chịu thua cô con. Jin Mok đến nơi chứng kiến trọn vẹn, rồi anh im lặng đi theo sau lưng cô, cẩn thận giữ khoảng cách một quãng. Bất chợt một xe hơi phóng qua, Yoo Seul hết hồn rúm người lại, Jin-mok kịp đưa bàn tay nắm cánh tay cô để giữ thăng bằng, làm cô lầm tưởng mẹ nên la toáng yêu cầu mẹ đừng đi theo con nữa. Anh im lặng và tiếp tục lên xe bus cùng cô, mở cửa vào trường cho cô, đứng chờ cô thay dép nơi tủ khóa cá nhân, tất cả đều lặng lẽ.

Nơi phòng ăn học sinh, Jin Mok đang ngồi ăn, chợt đám học trò bị gián đoạn ồn ào bởi một tiếng vang to và một tiếng thét, Yoo Seul va vào và làm đổ khay đựng thức ăn lên mình một nữ sinh, Yoo Seul té ngồi bệt với nước mắt lưng tròng và thốt lời xin lỗi, bàn tay run rẩy mò nhặt thức ăn rơi đổ và không ai giúp cô. Cuối cùng, một bàn tay xuất hiện nắm tay cô kéo đứng lên, đó là Jin-mok.

(Còn 1 kỳ)

Rate this post